logo
REVIEW>> TRƯỜNG NGUYỆT TẪN MINH
truong-nguyet-tan-minh
Tìm truyện
Donate

TRƯỜNG NGUYỆT TẪN MINH

Tác giả:

Đằng La Vi Chi

Reviewer:

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 139

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 142

Giới thiệu:

Trên thành, cùng đường mạt lộ, phản quân kề kiếm lên cổ ta.

Hắn ta cười to hỏi Đạm Đài Tẫn: “Phu nhân ngươi và Diệp tiểu thư, chỉ một người được sống, ngươi chọn ai?”

Hệ thống nhìn Diệp Băng Thường khóc thút thít liền khẩn trương nói: “Ký chủ, hắn chắc chắn sẽ chọn ngươi.”

Đạm Đài Tẫn không chút do dự: “Thả Băng Thường.”

Hệ thống: “Không thể ngờ…”

Ta: “Ôi trời.”

Hệ thống an ủi nói: “Đạm Đài Tẫn chắc biết là ngươi nghiệp lớn mạng lớn, sẽ sai nhóm ám vệ tới cứu thôi.”

Đạm Đài Tẫn chính xác cũng nghĩ như vậy, nhưng đến hôm sau, ta lại nhìn hắn cười, dưới đáy mắt hắn ánh lên tia vỡ vụn, trước ba mươi vạn đại quân, từ trên thành lâu nhảy xuống.

Một thân xác hoàn chỉnh cũng không để lại cho hắn.

Ta đây vì Đạm Đài Tẫn chọn kết cục BE.

Năm đầu đăng cơ, tân hoàng đế Đạm Đài Tẫn một đêm bạc đầu, điên cuồng tàn sát dân trong thành, c hém g iết nguyên nữ chủ Diệp Băng Thường.

Mà ta nhìn thấu mấy năm nay tình yêu vô vọng, sau khi niết bàn trở lại Tu Tiên giới, khiến cho Tiểu tên tử vô cùng vui sướng.

#Nghe nói, sau rất nhiều năm, ta, đọa thần bạch nguyệt quang khiến Tiên giới nhắc tới là mặt mày biến sắc.#

*

Đạm Đài Tẫn từ khi ra đời, chưa bao giờ khóc.

Bị x ẻo đôi mắt, bị đoạn gân mạch, không ai thấy vẻ mặt của hắn lộ ra một phần yếu ớt.

Cho đến một ngày kia, mọi người không thể nào quên, hắn một mặt cầu xin, một mặt huyết lệ như châu, từng giọt từng giọt lớn chảy xuống.

***

Tam giới ngập chìm trong hỗn loạn dưới sự hoành hành của yêu ma, cứ từng người từng người một ngã xuống mà vẫn không đụng đến được một sợi tóc của Yêu vương. Chỉ có duy nhất một tiểu tiên, đã diện kiến dung mạo của Yêu vương mà vẫn được toàn mạng trở về. Tiểu tiên ấy tên là Lê Tô Tô, là linh thể trời sinh, dung mạo xinh đẹp khuynh thành, người gặp người yêu.

Vì vậy, giữa tình cảnh đầu rơi máu chảy, thiên hạ loạn lạc ấy, Lê Tô Tô được giao phó trọng trách quay trở về năm trăm năm trước, lúc Yêu vương vẫn còn là một thiếu niên người phàm, rút đi tà cốt của hắn, ngăn cản hắn trở thành đọa thần, cứu vớt năm trăm năm sau. Nàng lĩnh mệnh xuyên về quá khứ, trở thành phu nhân của Đạm Đài Tẫn, Diệp Tịch Vụ.

Diệp Tịch Vụ trong mắt thế nhân là một nàng tiểu thư đỏng đảnh kiêu ngạo, được Diệp gia vô cùng cưng chiều, ngậm trong miệng sợ tan. Nàng đem lòng yêu mến tỷ phu của mình, còn đối xử với phu quân thật thì không bằng người ở. Nghe nói trong một lần rong chơi bị bắt cóc, sau khi được cứu, việc đầu tiên nàng làm chính là phạt Đạm Đài Tẫn quỳ trong tuyết, không ăn không uống, cũng không được mặc thêm áo.

Lần đầu tiên Lê Tô Tô gặp Đạm Đài Tẫn, trong phút chốc, mọi sợ hãi, chán ghét, đề phòng đều dâng trào mà không thể giấu được. Nàng biết thiếu niên này rồi sẽ trở thành ai, sẽ làm những gì, sẽ mang lại cái gì cho Tam giới. Hắn vốn là hoàng tử cao quý của Chu quốc, nhưng thất sủng nên bị mang sang làm con tin, sau đó phải nhẫn nhục cưới một tiểu thư là nàng.

Đạm Đài Tẫn là tà vật trời sinh, kèm theo đó là một cuộc đời đầy bất hạnh. Nghe nói lúc mới sinh ra, hắn đã hại c hết mẹ ruột của mình, cảnh tượng kinh hoàng đến nỗi hoàng đế phải sợ hãi hạ lệnh g iết hắn. Tuy sau đó hắn không c hết, nhưng cuộc sống cũng đen tối tủi nhục không kém gì cái c hết.

Lúc hắn lên sáu, các anh em khác trong hoàng tộc thi nhau bắt nạt, chèn ép, thậm chí cả cung nữ cũng được quyền xem hắn như con chó mà mua vui. Hắn buộc phải mặc đồ của nữ tử, phải quỳ bò chạy đến mỗi khi có người gọi, cuộc sống như một ngọn cỏ dại mọc lên trong góc tường tăm tối, cắn răng mà lớn lên.

Sau khi đã cưới Diệp Tịch Vụ, tháng ngày ấy cũng không tốt hơn bao nhiêu. Hắn bị phu nhân của mình khi dễ, động chút là bắt quỳ bắt đứng, nhiều lúc hai ba ngày cũng không được ăn gì. Duy chỉ có một người thật tình quan tâm hắn, cho hắn nếm thử chút tình thương ít ỏi. Đó là Diệp Băng Thường, tỷ tỷ của Diệp Tịch Vụ, đã gả cho Thái tử Tiêu Lẫm. Chỉ một chút bố thí đó thôi, cũng đủ khiến hắn liều mạng làm tất thảy để cứu nàng ấy.

Thế nhưng, còn Diệp Tịch Vụ với linh thể của Lê Tô Tô thì sao?

Diệp Tịch Vụ, nàng là cảnh sắc duy nhất trong cả đời này của hắn. Nàng biết hắn có dã tâm g iết nàng, nhưng vẫn mạo hiểm xông vào mộng cảnh cứu hắn, đỡ hắn đứng dậy trước Triệu Vương, từng cõng hắn đến trấn nhỏ trị thương, cũng từng đau đớn thay hắn hấp thụ Khuynh Thế Hoa. Sau khi hắn thành công chiếm được Chu quốc, cũng đã từng có ý định dùng thân phận hoàng đế thành thân với nàng, cho nàng ngôi vị cao quý nhất thiên hạ.

Nhưng Diệp Tịch Vụ sớm đã có người trong lòng, nàng chán ghét hắn còn chưa đủ, sao có thể đồng ý cùng hắn bạc đầu giai lão?

Nàng năm lần bảy lượt bỏ trốn, lại tàn nhẫn đâm những chiếc đinh vào người hắn. Cuối cùng, sau khi đã rút đi tà cốt, thay bằng linh thể của mình, nàng chọn cách gieo mình nhảy xuống cổng thành, ngay cả một thi thể hoàn chỉnh cũng không để lại cho hắn.

Đối với Đạm Đài Tẫn, Diệp Tịch Vụ là ánh sáng duy nhất, còn Lê Tô Tô lại là chấp niệm duy nhất.

Năm trăm năm sau, Lê Tô Tô trở lại, quyết định làm một tiểu tiên nho nhỏ vô lo vô ưu, ngày ngày tu luyện rong chơi. Nhưng trong một lần tình cờ, nàng lại gặp gỡ một thiếu niên mang dáng dấp vô cùng giống với cái người đã làm khổ nàng năm trăm năm trước kia. Tuy không còn vẻ u ám như trước, nhưng cái khí chất ấy hoàn toàn không thể nhầm lẫn.

Thiếu niên ấy là đệ tử của Tiêu Dao Tông, Đông Phương Tẫn, có một chấp nhất không tưởng đối với Lê Tô Tô, con gái của Cù Huyền Tử. Trong một lần lạc vào mộng cảnh, nhìn vào trong Kính Quá Khứ, hắn nhận ra Lê Tô Tô chính là Diệp Tịch Vụ, người mà hắn tìm kiếm bấy lâu.

Diệp Tịch Vụ, hắn từng làm nhiều điều ép buộc, tổn thương nàng như vậy, chắc hẳn nàng hận hắn lắm.

Nhưng Lê Tô Tô đâu có hận hắn, nàng muốn quên đi hắn để sống những tháng ngày còn lại.

Thấy không, ngay cả hận nàng cũng không cho, cứ vậy muốn lãng quên đi rằng từng có một thiếu niên đã mong mỏi nàng như thế nào.

Nàng sao có thể biết được, năm trăm năm trước, từng có một vị hoàng đế trong hoàng cung của Chu quốc, dùng từng đường từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ thêu khăn phượng cho hoàng hậu, nụ cười nở rộ trên môi như tin vào tương lai tươi sáng của họ.

Nàng sao có thể biết được, vì tìm kiếm nàng, hắn đã từng đứng dưới dòng sông quỷ khóc, chịu muôn ngàn đau đớn cũng chưa từng ngoảnh đầu lại.

Nàng cho hắn chút tươi sáng, chút ấm áp rồi vội vã dập tắt. Nàng hứa sẽ bện dây đồng tâm, mong cho hai người mãi mãi được bên nhau.

Thoát khỏi mộng cảnh, nàng cầm kiếm chỉ vào Đạm Đài Tẫn, nói rằng, trời sinh tà cốt mãi mãi chính là trời sinh tà cốt, cho dù có rút đi thay thế cũng không thể ngăn cản hắn đọa ma.

Rồi như giọt nước tràn ly, Đông Phương Tẫn từ một đệ tử anh tuấn tiêu sái bỗng chốc hóa thành Yêu vương Đạm Đài Tẫn.

Lê Tô Tô trông thấy mà nhắm mắt thầm than, hóa ra bỏ ra bao nhiêu công sức, tốn bao nhiêu tâm tư như vậy, cuối cùng hắn vẫn hóa ma.

Nàng nhớ lại những tháng ngày ấy, trong lòng rối như tơ vò. Thực ra, nói không rung động là giả. Tuy chán ghét lẫn nhau, nhưng giữa những rối ren đó, trong lòng cũng sinh ra chút ít dựa dẫm ỷ lại vào hắn. Khi biết hắn từng ôm một con chuột c hết như cọng cỏ cứu mạng, trong lòng nàng đã sinh ra chút từ bi yêu thương. Chỉ là khi hắn nói chọn Diệp Băng Thường, mọi hy vọng mong chờ trong nàng đều vỡ tan sạch sẽ, hóa thành dũng khí để nàng nhảy từ tường thành xuống như một chú chim gãy cánh.

Sau khi hóa thành Yêu vương, Đạm Đài Tẫn lại lên kế hoạch đánh vào giới tu tiên, lần này là lợi dụng Lê Tô Tô, lúc bấy giờ đã hóa thành một tiểu Phượng Hoàng.

Nàng rơi vào giữa trận pháp của hắn, dục hỏa trùng sinh niết bàn thành Thần nữ, ánh hào quang rực rỡ muôn trượng, đối lập với Yêu vương đầy lệ khí u ám. Nàng đã sẵn sàng để dùng cả thần cách của mình đã đồng quy vu tận với hắn, đổi lấy một thế gian bình yên ngàn năm.

Nhưng Đạm Đài Tẫn không định cho nàng cơ hội đó. Hắn từng cực đoan giữ lấy nàng, trói chặt nàng, sau cùng lại hiểu ra thế nào là yêu một người.

Trong thoáng chốc, hắn mở đạo Đồng Bi, đem những sinh linh đồ thán, những oan hồn đã c hết dưới tay của yêu ma quỷ quái trở về nhân gian. Thế gian đều có nơi mình thuộc về, chỉ riêng có một người tiêu tán ở giữa thiên địa.

Trước khi hồn bay phách tán, hắn chợt nhớ lại, hình như rất lâu rất lâu về trước, khi hắn còn nhỏ, hắn đã từng thích một bức tượng lưu ly. Khi các hoàng huynh ném vỡ nó, Đạm Đài Tẫn đã bò đến, cầm những mảnh vỡ mà nuốt xuống cho bằng hết.

Khuôn mặt của bức tượng lưu ly đó, cùng với khuôn mặt của Lê Tô Tô giống nhau như đúc.

“Nàng rơi giữa hàng mày, sâu trong tim hắn

Nhớ sơn hải, cách một đời lại trăm năm

Nàng gật đầu thuận theo ước nguyện viết trên ngàn ngọn đèn của hắn

Biết bao lần chỉ tham luyến một ánh nhìn của nàng

Nàng là chấp niệm, là tấc lòng trong hắn

Trông giữ ngọn nến đung đưa nơi cửa sổ phía Tây

Nàng là cảnh sắc duy nhất của hắn đời này

Lại không biết phải làm sao, thế gian tình sâu duyên mỏng.” *

***

Sau này, Lê Tô Tô có đến hoàng lăng Chu quốc, vốn không người canh gác đã bỏ hoang.

Nàng nhìn thấy hai ngôi mộ, cũng đã thấy được ảo mộng cuối cùng do Đạm Đài Tẫn tạo ra. Trong đó, nàng đã bện xong dây đồng tâm cho hắn, cùng hắn bên nhau mãi mãi.

Phu quân Diệp Tịch Vụ, Đạm Đài Tẫn chi mộ.

Khi hắn tự tay khắc bia mộ cho mình, cuối cùng cũng nhận ra một điều, trên thế gian này không một ai chấp nhận, không một ai yêu thương hắn.

Cuối cùng, cứ như vậy mà c hết đi trong thầm lặng.

Thần Nữ vốn không có nước mắt, nhìn lại tất cả mọi thứ ngày xưa từng tặng cho hắn.

Nàng rốt cuộc nhịn không nổi, ở trước mộ bia của hắn khóc thành tiếng.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Niệm sơn hải do Doãn Tích Miên thể hiện
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: trucdapisces

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN