logo
REVIEW>> TA BỘI TÌNH BẠC NGHĨA MỘT TÊN BỆNH KIỀU
ta-boi-tinh-bac-nghia-mot-ten-benh-kieu
Tìm truyện
Donate

TA BỘI TÌNH BẠC NGHĨA MỘT TÊN BỆNH KIỀU

Tác giả:

Đả Tiểu Ông

Độ dài: 124

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 743

Giới thiệu:

Kiếp trước vì để đi hết cốt truyện quay về hiện thực, Khương Mạn đã chơi đùa boss phản diện Lâm Kiến Hạc.

Sau khi nàng c hết, Lâm Kiến Hạc ôm thi thể của nàng cùng c hết với nam chính.

Khi tỉnh lại, cô không được quay trở lại hiện thực như mong ước mà là quay về thời điểm ban đầu của cốt truyện.

Lâm Kiến Hạc bị người ta đè xuống mặt đất đầy tuyết, bị quất đến nỗi tróc da trầy thịt.

Theo cốt truyện, nàng phải cứu hắn và trở thành ánh trăng sáng không thể xóa nhòa trong lòng hắn.

Lần này, hai chân Khương Mạn run rẩy, lựa chọn con đường khác hẳn với cốt truyện: quay đầu rời đi, chạy trốn như bị m a đuổi.

Kiếp này, tuyệt đối, dứt khoát, nàng sẽ không trêu đùa Lâm Kiến Hạc nữa.

Con ngươi của Lâm Kiến Hạc nhỏ bé bất lực chờ đợi Khương Mạn cứu tối sầm lại.

Vì khuôn mặt đầy giận dữ mà trong khoảnh khắc vung lên cây roi biến thành cọng rau run rẩy lẩy bẩy.

Tất cả mọi người quỳ dưới đất nhìn người có dung mạo tuyệt sắc trong đống tuyết ấy, mặt mày trắng bệch như giấy.

*

Kiếp trước Lâm Kiến Hạc nằm trong cống rãnh, mấy lần sống dở c hết dở, thảm hại tìm đường sống.

Lúc khổ sở nhất đã có người vươn tay ra với hắn, kéo hắn dậy.

Từ đó mới có được chút bình yên, được sống như một con người.

Chỉ có điều người hắn coi như trân bảo lại bị người ta vứt như giày rách.

Kiếp này ai dám làm nàng tổn thương, hắn sẽ lấy máu đền vào.

*

Tên bạo quân trứ danh Lâm Kiến Hạc chỉ đích danh muốn nữ nhi Khương Mạn mà Vĩnh Xướng Hầu phủ nhận về nhập cung.

Tất cả mọi người đều xem chuyện cười của nàng, chờ ngày nàng c hết thảm.

Sau này, Khương Mạn trở thành Hoàng hậu.

Vì để có được nụ cười của nàng, bạo quân búng tay g iết người.

Vở kịch nhỏ:

“Ta biết nàng nhát gan, sợ hãi, không dám thừa nhận yêu ta, thấy con dao trong tay ta không? Ta biết nàng sợ c hết hơn hết. Nói đi, nàng chọn cái nào?”

Khương Mạn bật khóc.

***

“Sắc trời trong xanh hòa theo mây khói đồng hành cùng trăng và biển

Ngọn đèn rực rỡ chiếu sáng ai kia, thì ra là người đang cô độc bước đi

Phía trong cung điện ngọc bích cùng nhau ngắm nhìn hàng vạn ánh nến hoa đăng

Quay người nhìn lại ta vẫn thấy người đứng ở nơi đây đau khổ chờ đợi.” *

Năm Thừa Bình.

Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ.

Hoàng hậu tân phong, thế nhân khen ngợi.

Thế nhưng, nào ai biết được, người được mệnh danh Hoàng hậu tri thư lễ nghĩa, dịu dàng nhân hậu, là tỷ tỷ trên danh nghĩa của Khương Mạn, lại đang từng bước tiến đến bên cạnh nàng với con dao sắc nhọn.

Khương Nhu có thể nhẫn nhịn đến ngày hôm nay quả thật đã là giới hạn. Nàng ta đưa tay ra, không chút do dự đâm xuyên tim nàng, máu tươi phun trào như suối. Khương Mạn ngã xuống nền nhà lạnh băng, máu như hoa lửa không ngừng lan ra trên y phục của nàng, nhanh chóng ướt đẫm. Nàng nằm đó, đôi môi tái nhợt, hàng mi run rẩy như cánh bướm tùy thời chợt tắt.

Khương Nhu mỉm cười ác liệt, lại rút dao ra đ âm thêm cho nàng một nhát nữa.

Lúc này, đôi mắt Khương Mạn nhắm chặt, nơi khóe mi còn treo giọt nước mắt chưa rơi.

Cuối cùng, sau bao nhiêu năm chật vật gian nan tồn tại nơi thế giới xa lạ này, từng bước đi theo đúng cốt truyện và nhiệm vụ của một vai nữ xứng, Khương Mạn đã có thể hoàn thành cốt truyện và kết thúc tất cả.

Thế nhưng, linh hồn nàng dường như vẫn còn lưu luyến nơi đây mà chưa thể tan biến được. Nàng nhìn thấy vai ác lớn nhất trong truyện Lâm Kiến Hạc toàn thân đẫm máu, tựa như á c q uỷ từ địa ngục bò ra tới. Hắn cứ thế, từng bước từng bước tiến sát hoàng cung, mỗi nơi đi qua, là một mạng người. Hắn nói, hắn muốn mang nàng rời đi.

Chỉ là, khi Lâm Kiến Hạc đến, Khương Mạn chỉ còn là một khối t hi t hể lạnh lẽo nằm trên vũng máu. Như có cái gì đó vỡ nát thành trăm ngàn mảnh trong lồng ngực, từng mảnh lại bén nhọn cứa nát yết hầu của hắn đến không thở nổi.

Khương Mạn, đóa hoa lưu tô trắng ngần xinh đẹp, sợi tơ lương thiện ấm áp duy nhất hắn cất giữ trong lòng, bị người giẫm nát tàn úa mất rồi. Lâm Kiến Hạc dường như phát điên lên đến mức đánh mất lý trí không kiểm soát được. Nàng c hết, tất cả những kẻ còn lại cũng phải c hết theo bồi tội với nàng.

Lâm Kiến Hạc ôm lấy t hi t hể Khương Mạn, một đao c hém bay đầu Hoàng hậu Khương Nhu, máu văng bốn phía.

Hoàng cung đại loạn.

Sử sách ghi lại, năm ấy, hoàng tử thất sủng dấy lên binh quyền, huyết tẩy hoàng cung, c hém g iết toàn bộ.

“Hồng trần một khi ly biệt, tình yêu phải chờ bao năm

Chợt quay trở về gặp gỡ, tóc xanh đã hóa sắc tuyết.

Gối chiếc khó an giấc ngủ, hơi ấm sót lại còn vấn vít đầu ngón tay

Cỏ nhu um tùm, tháng năm hằn in trên mặt.”

***

Khương Mạn những tưởng rằng sau khi hoàn thành được vai trò trong truyện, nàng có thể quay trở về hiện thực, nơi có ba mẹ, anh trai đang ngày đêm chờ đợi nàng. Thế nhưng, không phải. Nàng vẫn mắc kẹt ở thế giới xa lạ này, chỉ là được trùng sinh quay trở về nhiều năm trước mà thôi.

Cốt truyện lừa nàng.

Kiếp trước, cảnh tượng cuối cùng mà nàng nhớ được chính là Lâm Kiến Hạc ôm chặt t hi t hể của nàng cùng rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Mỗi lần nhớ lại nàng đều sợ hãi không thôi. Lâm Kiến Hạc, cái tên này thật khiến nàng bi thương thổn thức.

Là nàng, ngốc nghếch để bản thân bị nam nữ chính biến thành quân cờ lợi dụng mà kiềm chế hắn.

Là nàng, sau khi đã c hết, cũng khiến hắn tâm tính hoàn toàn nhập ma, phải chịu chung kết cục bi thảm.

Là nàng, chỉ cứu hắn một lần, lại hủy hoại cả tương lai và sinh mệnh của hắn.

Thế nên, lần này được trùng sinh trở về, Khương Mạn nàng nhất định sẽ không ngu ngốc chịu đựng bất kỳ thương tổn nào nữa, những kẻ đã từng giẫm đạp ức hiếp nàng, nàng sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời. Và Lâm Kiến Hạc, nàng nên rời xa hắn. Không có nàng bên cạnh, hắn sẽ không có điểm yếu nào bị người nắm giữ, hắn cũng không cần vì nàng mà đi đến bước đường kia.

Cuộc đời của hắn, nếu đã định trước là vai ác, hãy cứ là vai ác mạnh nhất lớn nhất tàn nhẫn nhất. Như vậy, mới có thể tồn tại và sống tốt ở thế giới đầy bất công giả dối này.

Thế nhưng, Khương Mạn lại không biết, Lâm Kiến Hạc người này chính là m a q ủy. Kiếp trước, nàng cứ thế c hết đi, bỏ lại một mình hắn đối diện với hết thảy toàn bộ sự lạnh lẽo cô độc của thế gian này. Chấp niệm trong lòng hắn quá lớn, hắn không cách nào buông bỏ được. Cái tên của nàng, từng nét trên gương mặt nàng, dường như khắc cốt ghi tâm trong xương tủy hắn, khiến hắn điên cuồng bạo nộ tìm kiếm nàng.

Khương Mạn không trở lại, hắn sẽ hủy diệt mọi thứ vì nàng.

Khương Mạn trở lại, hắn sẽ dùng mọi cách giữ nàng bên cạnh.

Nếu nàng vẫn muốn rời đi, lần nữa rời xa hắn, hắn sẽ g i ết c hết nàng. Như vậy, là tốt nhất.

***

Lâm Kiến Hạc sinh ra có thân phận tôn quý, thế nhưng lại không nhận được sự yêu thương từ bất cứ ai. Từ bé hắn đã mang danh là hoàng tử thất sủng, thế nên luôn bị bao người vây quanh trêu đùa, châm chọc và giẫm đạp. Trên người hắn lúc nào cũng có thương tích, máu me đầm đìa. Hắn dường như đã quá quen với những trận đòn roi tàn bạo này rồi.

Thời gian trôi qua, ẩn sâu dưới thân hình mảnh mai gầy gò đó là một đôi mắt âm u rét lạnh tràn đầy tính công kích, một dòng máu điên cuồng tàn nhẫn chảy cuồn cuộn trong huyết quản. Hắn trao linh hồn mình cho á c q ủy, tâm tính nhập m a, không hề hối hận.

Bởi vì, Lâm Kiến Hạc đã trải qua quá nhiều chuyện đáng sợ, hiểu rõ quá nhiều vấn đề. Từ tận sâu nơi địa ngục, hắn muốn bò ra đến, đưa bàn tay đầy máu tanh của mình, kéo tất cả chôn vùi với hắn.

Thế nhưng, giữa những ngổn ngang và dơ bẩn ấy, vào giây phút hắn bắt gặp đôi mắt sáng trong đầy ấm áp của Khương Mạn, mọi thứ như được định sẵn, nàng là thiên kiếp của hắn.

Cả cuộc đời của Lâm Kiến Hạc chưa từng có bất kỳ mong cầu hay ước nguyện nào, lại vì sự mềm mại dịu dàng của nàng mà nảy sinh tham luyến chấp niệm. Hắn muốn giam giữ nàng trong vòng tay của hắn, nhìn nàng cười rực rỡ như hoa lê thơm mát, nhìn nàng khóc như tuyết trắng đầu mùa, có nàng ở bên hắn, đi qua xuân hạ thu đông.

Thế nên, tất cả những ai muốn tổn thương, ức hiếp nàng, mang nàng rời xa, hắn liền không chút do dự mà g iết c hết toàn bộ.

Vậy nên, Khương Mạn, nàng vĩnh viễn, vĩnh viễn không cần rời khỏi hắn.

Nếu không, hắn thề.

Kiếp trước, huyết tẩy hoàng cung.

Kiếp này, huyết tẩy thiên hạ.

Cho dù nàng có c hết, cũng phải c hết trong vòng tay của hắn.

____

[*] Bệnh kiều (病娇): Là một bệnh tâm lý sinh ra do tình yêu bất thường, người mắc bệnh này có dục vọng chiếm hữu cao, có những hành vi và suy nghĩ cực đoan vượt quá tầm hiểu biết của con người.

*: Trích bản dịch lời bài hát Sứ Thanh Hoa (Quảng Đông) do Trần Tâm Di thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nho - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN