logo
REVIEW>> NUÔI EM THÂY MA GÀ RÙ
nuoi-em-thay-ma-ga-ru
Tìm truyện
Donate

NUÔI EM THÂY MA GÀ RÙ

Tác giả:

Kỳ Cáp

Độ dài: 58

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 447

Buổi đầu tận thế, thế giới rộng lớn chỉ còn tàn tro bay, không khí c hết chóc đìu hiu bao trùm lên thành thị. Loài người phần lớn bị nhiễm virus rồi trở thành quái vật mất nhân tính, số còn lại hoặc rút lui vào trong các căn cứ, hoặc lang bạt tìm đường sống rồi cuối cùng trở thành “bữa ăn” thịnh soạn cho thây ma.

Cũng có một số người như Lục Diệt, thức tỉnh dị năng để vùng dậy đánh trả quái vật, đánh đến khi bỏ mạng. Sống lại một lần nữa giữa thế giới đầy máu tanh và chém giết này, mục tiêu của Lục Diệt đã đổi hướng. Anh không sống theo sắp đặt quen thuộc trước kia nữa mà bước trên con đường nuôi “thú cưng” tìm hạnh phúc.

“Thú cưng” kia là Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều không thực sự là thú cưng, cô là một thây ma.

Ban đầu, là Kiều Kiều đào được Lục Diệt từ trong đống xác khô, nhưng cô quá đáng thương, đáng thương đến mức Lục Diệt cũng không đành g iết cô.

Kiều Kiều là thây ma yếu nhất Lục Diệt từng thấy, cô nhỏ gầy trơ xương, đến răng nanh cũng chỉ nhỏ xíu như mèo. Vì không đủ mạnh nên từ khi hoá thây ma, cô chưa từng được ăn máu thịt sống, cũng không biết cách tấn công con người. Lục Diệt chưa bao giờ là một kẻ máu lạnh hiếu chiến, thậm chí anh còn động lòng trắc ẩn với Kiều Kiều.

“Kiều Kiều.” Lục Diệt gọi tên cô, hỏi: “Em có đói không?”

Kiều Kiều gật đầu.

Lục Diệt chỉ vào cổ mình, dỗ dành: “Nếu tôi để em cắn, em phải ngoan ngoãn đi băng bó vết thương với tôi, không được kháng cự, cũng đừng sợ hãi, tôi sẽ không làm hại em.”

Cứ như vậy, Kiều Kiều trở thành một sự tồn tại kì lạ bên cạnh Lục Diệt. Anh không chỉ cho Kiều Kiều uống máu mình mà còn băng bó vết thương cho cô, thậm chí dạy cô cách sinh hoạt giống một con người.

Sau khi biến thành thây ma, Kiều Kiều mất đi tất cả kí ức khi còn sống, cô chỉ nhớ tên của mình là Kiều Kiều. Tuy hoạt động chậm chạp, tâm trí cũng thường xuyên ngơ ngẩn, nhưng cô vẫn giữ được lý trí của loài người. Biết Lục Diệt thương xót và bảo vệ mình, Kiều Kiều dứt khoát bám lấy anh luôn. Mối quan hệ của họ có thể hiểu thế này: Lục Diệt nuôi Kiều Kiều như “thú cưng” để bớt đi cảm giác cô đơn lạc lõng, Kiều Kiều lại xem Lục Diệt là kho lương thực sống mà đi theo anh.

Cứ như vậy, một người một thây ma sống cùng nhau hài hoà đến quái dị. Dù vậy, có một sự thật rằng Lục Diệt không thể mang Kiều Kiều mãi bên mình. Chỉ đơn giản bởi cô là một thây ma, còn anh là loài người. Có thể cô sẽ không làm hại ai, nhưng con người còn nguy hiểm hơn cả thây ma, để Kiều Kiều ở lại thành phố thây ma là quyết định an toàn nhất cho cô.

“Tôi phải đi.”

“Trước đây tôi đã nói rồi, tôi không hề nói giỡn.” Lục Diệt lại nói: “Với thây ma mà nói, thành phố Tô là một nơi rất tốt, em có thể sống yên ổn ở đây.”

[...]

Cách cửa sổ xe, anh trầm giọng nói: “Tôi đi nhé Kiều Kiều.”

Kế đó, anh lại dẫm chân ga một lần nữa, chiếc xe từ từ lao qua trước mặt Kiều Kiều, khuất xa.

Kiều Kiều tiến lên hai bước, nhưng vì gấp gáp quá mà ngã nhào xuống.

Cô giãy giụa bò dậy, song chiếc xe của Lục Diệt đã biến mất trong màn đêm.

Lục Diệt đi rồi.

Lục Diệt bỏ rơi cô rồi.

Cô không tìm thấy anh, cũng không đuổi kịp anh.”

Cứng rắn là vậy, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ cô đơn như bị cả thế giới vứt bỏ của Kiều Kiều, Lục Diệt lại không tàn nhẫn được. Một người từng nói, nhóc thây ma, tôi sẽ không có hứng thú với em đâu, vậy mà giờ đây lại chỉ vì không chịu nổi bóng dáng lẻ loi của cô nhóc mà quay lại, mang cô bên mình từng giờ từng khắc.

Từ đầu đến cuối, Kiều Kiều luôn tin tưởng anh, dù anh từng muốn vứt bỏ cô, muốn mặc kệ cô. Quả thật Lục Diệt đã từng cảm thấy Kiều Kiều là gánh nặng. Anh luôn cho rằng nếu không có anh, Kiều Kiều không c hết vì đói thì cũng c hết vì bị loài người hoặc thây ma ức hiếp. Anh còn cho rằng, gặp được anh là may mắn của Kiều Kiều.

Nhưng bây giờ xem ra người may mắn phải là anh mới đúng.

Từ kiếp trước đến kiếp này, anh đều là kẻ cô độc, nhưng giờ đây, cuối cùng đã có thứ giữ anh lại. Anh không còn phải cô đơn lẻ bóng, độc lai độc vãng nữa.

Bởi vì anh đã có Kiều Kiều.

Kiều Kiều là bến về của anh.

Kiều Kiều là tồn tại độc nhất vô nhị. Tuy có vẻ yếu đuối trời sinh nhưng cô lại mang dị năng chữa lành mạnh mẽ nhất. Không chỉ vậy, điều khiến Kiều Kiều đặc biệt hơn tất thảy chính là sự lạc quan và lương thiện của cô.

Đàm Thiện, Trang Vưu, Quý Sương, Lâu Dương Lăng,... tất cả bọn họ đều là bạn bè của Kiều Kiều, tuy họ đều là thây ma nhưng lại đối xử với nhau bằng tình cảm chân thật nhất. Giữa mạt thế hỗn loạn tối tăm, nhân tính con người còn mục ruỗng hơn cả thây ma, thế giới xung quanh Kiều Kiều, những người, những thây ma bạn bè của cô lại có vẻ rất đỗi lạc quan và tươi sáng.

Thậm chí ngay cả khi đã mất trí nhớ, nhưng khi đối mặt với người phụ nữ cùng cảnh ngộ với mình, cô vẫn theo tiềm thức vươn tay giúp đỡ họ bọn họ.

Kiều Kiều thích máu thịt, song cô vẫn duy trì lòng tốt và nhân tính đơn thuần. Có thể nhiệt độ cơ thể Kiều Kiều lạnh lẽo, trái tim trong lồng ngực không còn đập, nhưng cô lại mang ấm áp đến cho mọi người xung quanh.

Một người, à không, một thây ma, mười thây ma, trăm nghìn thây ma như vậy. Lúc họ “sinh ra” rất hồn nhiên vô tri, chỉ biết hành động theo bản năng, nhưng sau khi dần trưởng thành, họ cũng học được cách nhân từ, thân thiện, bao dung, chia sẻ,… cũng học được cách ăn uống như con người để tồn tại thay vì phải cắn xé máu thịt.

Có lẽ khi thây ma thật sự tiến hóa đến một ngưỡng nào đó thì con người và thây ma có thể cùng chung sống hoà bình như cách mà Kiều Kiều và Lục Diệt ở bên nhau.

***

“Nuôi em thây ma gà rù” là câu chuyện về hành trình phát triển của Kiều Kiều cũng như cách Lục Diệt tìm thấy mái nhà cho riêng mình. Một loài người đã cô đơn quá lâu, một thây ma đã đói bụng quá lâu dường như sinh ra để dành cho nhau.

Thế giới trong “Nuôi em thây ma gà rù” tuy bị bóng tối bao phủ nhưng vẫn luôn tràn đầy sức sống. Ở đó có máu tanh và âm mưu độc ác không bao giờ kết thúc, cũng có tình bạn đơn thuần và chân thành. Không thể không nói đến cách tác giả xây dựng nhân vật vô cùng đa dạng và độc đáo, trong đó đặc sắc nhất chính là sự đáng yêu của Kiều Kiều. Văn phong hài hước của Kỳ Cáp cũng là một điểm cộng lớn của truyện, làm vơi đi không khí nặng nề của thế giới thiết lập.

Tóm lại, “Nuôi em thây ma gà rù” của tác giả Kỳ Cáp là một tác phẩm hay đáng đọc nếu bạn yêu thích thể loại mạt thế pha chút hài hước tươi sáng chứ không phải bối cảnh u ám. Tính giải trí của truyện vô cùng cao, đọc buổi tối chắc chắn sẽ rung giường, đọc ban ngày chắc chắn sẽ bị người thân nghi ngờ có người yêu vì cười quá nhiều. Đã thế thì ngại gì mà không “nhảy” luôn vào “hố” này để kiểm chứng với mình nhỉ!

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Basic Needs

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN