logo
REVIEW>> MỘT GIẤC MỘNG XƯA
mot-giac-mong-xua
Tìm truyện
Donate

MỘT GIẤC MỘNG XƯA

Độ dài: 4

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 241

Tô Tranh gả vào Phủ Hi Bình Hầu, làm phu nhân của An Viễn tướng quân Tống Diệu Xuyên, thế nhưng hắn lại đi chinh chiến ngay, để nàng sống trong cảnh góa bụa sáu năm trời.

Tô Tranh biết Tống Diệu Xuyên đến Bắc Cương dẹp loạn, suốt sáu năm chẳng hẹn ngày về, không chỉ vì Bắc Địch khó đối phó, mà chủ yếu vì hắn có một gia đình ở đó.

Nhưng rồi chẳng bao lâu sau, nhà họ Tống nhận tin Tống Diệu Xuyên tư thông với Công chúa Bắc Địch, bị tình nghi phản quốc.

Cả nhà họ phải chuyển từ Từ Hầu phủ xa hoa đến một con hẻm nhỏ đông đúc tên là "Như Trúc Đường".

Nửa tháng sau, Tống Diệu Xuyên thua trận, được đưa về nhà trong hoàn cảnh nhếch nhác. Cả người chi chít vết thương, cánh tay phải gần như tàn phế. Một tướng quân thành danh từ trẻ, nay bị phế một cánh tay, chán nản nằm đó, hai mắt vô thần, trông như cái xác không hồn.

May sao có Tô Tranh giỏi y thuật, lại có quan hệ rộng nên vết thương của hắn ngày một tốt hơn. Thời gian chăm bệnh, họ sớm chiều bên nhau, cứ chiều chạng vạng là hai người cùng nhau đi dạo ngoài con hẻm, vừa rảo bước vừa tán gẫu đôi chuyện vặt vãnh.

Hắn hỏi: "Tại sao nàng gả cho ta?"

"Là mong muốn của mẹ ta."

"Ta nhớ đêm trước ngày đại hôn, ta phụng chỉ xuất trận, nàng là do nhị đệ ta ôm áo mũ của ta ra bái đường. Hơn sáu năm rồi, sao nàng không rời đi?"

"Đó là nguyện vọng của bản thân ta."

Bọn họ trở nên thân thuộc hơn, tựa đôi chim én cộng sinh dưới mái hiên. Khoảng thời gian đó cũng khiến Tống Diệu Xuyên nảy sinh tình cảm với người vợ mới biết mặt này, thế nhưng nàng vẫn nhất quyết không cho hắn chung phòng.

Cuối cùng, khi quân địch tràn đến, Tống Diệu Xuyên lại được trọng dụng, cử ra trấn áp giặc. Trước khi đi, hắn hỏi: "Tranh Nhi, đợi ta khải hoàn trở về, nàng và ta sẽ có kết quả đúng không?"

Trước đây hắn nên duyên với một cô gái là công chúa nước địch, tuy yêu thật nhưng nàng ta đã khiến đất nước lâm nguy. Ái tình là chuyện nhỏ, nợ nước thù nhà là cấm kỵ, Tống Diệu Xuyên biết nên lựa chọn thế nào.

Cuối cùng, Tống Diệu Xuyên phá tan quân giặc, đại thắng trở về, Tống gia đã được khôi phục tước vị, còn được ban một phủ đệ rộng lớn dưới chân hoàng thành.

Những tưởng khi vinh quang quay về, Tống Diệu Xuyên sẽ có được tình cảm của người vợ cần mẫn. Ai ngờ, Tô Tranh lại bảo:

"Chàng ở kinh thành hơn một năm, chưa từng nghĩ đến việc nghe ngóng gì về ta. Cái chàng yêu, là người phụ nữ một lòng một dạ giúp đỡ chàng, bất kể nàng ta là ai, tên là gì? Chàng không hề yêu ta."

Và cả: "Tướng quân, hai năm trước chàng đã viết hưu thư gửi ta."

Năm đó, hắn chép lại hưu thư mẫu một cách qua loa. Viết xong hưu thư liền giao cho thuộc hạ mang về kinh thành, ngay lúc ấy biến cố cũng ập tới. Hắn quên bẵng mấy thứ vụn vặt trước và sau khi xảy ra chuyện. Hắn cũng không cảm thấy việc hắn bỏ một thê tử chưa từng gặp mặt thì có gì không thoả đáng.

Nhưng bây giờ, hắn vô cùng thích Tô Tranh, chính nàng giúp hắn đứng lên trở lại.

Song tình cảm, chẳng qua là dòng suối cuồn cuộn trong tâm trí, sẽ có lúc bất chợt dâng trào. Hai năm qua, bọn họ sớm chiều kề cận, hắn động lòng là lẽ thường tình.

Chỉ là nàng thật sự không cần nữa. Thế nên Tô Tranh hoà ly với đại tướng quân vừa được sắc phong.

Họ chia tay trong hòa bình, mỗi khi gặp lại nàng vẫn gửi hắn lời chúc mừng cho những thành tựu của hắn. Tống Diệu Xuyên làm gì mừng nỗi, tim hắn đang vỡ nát ra rồi, hắn chẳng biết phải bù đắp cho nàng thế nào cả. Hắn cũng thật lòng thắc mắc:

"Rõ ràng nàng đối đãi ta thật lòng thật dạ, sao lại chọn rời đi lúc ta huy hoàng nhất?"

Hóa ra, nàng ở lại là để báo đáp ơn cứu mạng mười năm trước. Đúng thật là Tô Tranh từng thật lòng yêu Tống Diệu Xuyên, đến hôm nay nàng vẫn kính trọng hắn, một đại tướng quân đầu đội trời chân đạp đất.

Nhưng khi còn nhỏ nàng đã thông suốt, nàng khát cầu sự thủy chung, một đời không để lại tiếc nuối. Tô Tranh sẽ không thỏa hiệp, càng không có chuyện cảm động bởi thứ tình cảm muộn màng. Thế nên hòa ly là lựa chọn duy nhất.

Sau hòa ly, Tô Tranh không mất niềm tin hay giận hờn thế giới, nàng vẫn thích hoa, thích cỏ, thích mặt trời buổi ban mai cùng những chiều tà xế bóng.

Nàng vẫn bằng lòng thử. Tái giá, sinh con dưỡng cái, nàng đều bằng lòng cả.

Nàng cũng gặp được Thái tử, lần nào chàng cũng ngâm nga ý cười và để ý mọi thứ liên quan đến Tô Tranh:

"Tranh Nhi không thích ăn cay."

"Búi tóc của Tranh Nhi bị lỏng rồi."

"Sao Tranh Nhi gầy thế? Chân mày hôm nay vẽ mảnh quá, không thích hợp với muội."

Tô Tranh biết Thái tử thích mình, tình ý nồng đậm. Mà Thái tử cũng chẳng ngại nói thật:

"Ta chờ muội đến tuổi cập kê thì xin phép phụ hoàng cho ta cưới muội. Nhưng muội đã định thân trước tuổi cập kê. Tranh Nhi, ta đợi muội hơn mười năm rồi."

Hoà ly năm thứ ba, Tô Tranh trở thành tục huyền của Thái tử Đông cung. Sau khi hạ sinh đứa bé thứ tư, nàng trở thành hoàng hậu.

Năm thứ mười sau khi hòa ly, hoàng cung hân hoan chào đón tiểu công chúa đầu tiên của triều đại.

Tô Tranh đã có một hôn nhân như nàng hằng mong ước.

Về phần Tống Diệu Xuyên, ngần ấy năm qua, hắn rong ruổi chiến đấu khắp nơi, song chưa từng bị đánh bại. Hắn bình định biên cương, phò trợ hoàng đế tạo dựng một triều đại thái bình thịnh trị.

Tống Diệu Xuyên dự đoán trong hai mươi năm tới, sẽ không có trận chiến nào xảy ra nữa nên hắn đã từ giã cõi trần.

Hắn nói, hắn yêu Tô Tranh trọn kiếp này. Nhưng hắn không bảo rằng, cuộc đời hắn chỉ ngắn ngủi như vậy.

Đến cuối cùng, tất cả những gì còn lại giữa họ cũng chỉ là một giấc mộng xưa mà thôi.

“Một giấc mộng xưa” tuy ngắn nhưng nội dung khá ý nghĩa, không có sự yếu đuối thường thấy của người phụ nữ thời xưa mà là một cô gái có ý chí mạnh mẽ, dám làm mọi thứ. Tuy Thái tử ít đất diễn nhưng mọi hành động của chàng từ đầu đến cuối đều cho thấy một tình yêu chưa từng phôi pha. Vậy nên, cái kết của Thái tử, Tô Tranh và Tống Diệu Xuyên đều vô cùng hợp lý.

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bất Du Sơ Tâm

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN