logo
REVIEW>> BẠN HỌC, ĂN BÁNH NẾP KHÔNG?
ban-hoc-an-banh-nep-khong
Tìm truyện
Donate

BẠN HỌC, ĂN BÁNH NẾP KHÔNG?

Tác giả:

Tứ Thập

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 46

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 405

Tiêu Lăng là hot boy có độ nổi tiếng cao và rộng rãi nhất khối mười, không chỉ có vẻ bề ngoài mà anh còn luôn nằm trong top 3 của khối.

Lục Ngô là cô gái khá kín tiếng, ngoài giờ thể dục thì cô không bao giờ ra khỏi lớp. Nhưng bạn cùng bàn - Dương Tuyết thì vô cùng hoạt bát, lúc nào cũng chạy đi hóng nam thần Tiêu Lăng. Sau đó sẽ kể cho Lục Ngô nghe một cách sống động như kiểu “Lăng Lăng nhà tớ hôm nay hình như ngủ không đủ giấc”, “Nam thần Lăng Lăng vẫn đẹp trai vl”, “Hôm nay nam thần vẫn học tập chăm chỉ như cũ”…

Cho nên, mặc dù Lục Ngô chưa từng gặp “hot boy” này, nhưng mỗi ngày, qua những lần tám chuyện của Dương Tuyết, cô cũng đã quen thuộc đối với cái tên “Tiêu Lăng” này.

Cô bắt đầu tò mò, Tiêu Lăng… Thật sự tốt như vậy ư?

Đúng là không thể không thừa nhận vẻ ngoài của anh rất được. Ở độ tuổi này, hầu hết các nam sinh đều nổi mụn, nhưng da của anh không những không có mụn mà còn trắng nõn, thậm chí còn mềm mại đầy đặn hơn cả da bạn học nữ. Khuôn mặt góc cạnh vừa nam tính lại vừa mang hơi thở của thiếu niên, vừa trưởng thành lại vừa ngây ngô.

Đôi lần chạm mặt, Lục Ngô phát hiện Tiêu Lăng rất lạnh lùng, nhưng lại vô cùng tốt bụng. Dần dà, Lục Ngô phải lòng Tiêu Lăng lúc nào chẳng hay.

Và rồi trùng hợp thế nào, lúc chia ban, Lục Ngô và nam thần Tiêu Lăng lại vào chung lớp, đã thế anh còn ngồi trước cô nữa.

Lục Ngô rất thích việc dù ở bất cứ nơi nào, ánh mắt của cô cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh. Trong mắt đều là anh và trong lòng cũng là anh.

Cảm giác ấy ngây ngô, ngọt ngào như tất cả các thiếu nữ đang yêu thầm khác.

Có lúc Lục Ngô từng không ôm một tia hy vọng, chỉ cần đến gần cậu một chút đã cảm thấy thỏa mãn. Nhưng đôi khi cô lại không hy vọng Tiêu Lăng thích người khác, không muốn nhìn thấy anh có một chút gần gũi với bạn nữ khác, thậm chí Lục Ngô còn nghĩ, nếu như người bên cạnh anh là cô thì tốt quá.

Cô vừa cảm thấy chán ghét sự tham lam của mình, lại vừa không thể không mơ mộng. Tâm trạng mâu thuẫn này đã khiến cô nhiều lần suýt nói ra câu “tớ thích cậu”.

Khi cô bạn thân biết Lục Ngô thích Tiêu Lăng, cô ấy bắt đầu truyền đạt kinh nghiệm cho cô. Đầu tiên phải chuyển từ chủ động sang bị động, lạt mềm buộc chặt, như gần như xa.

Thế nhưng chiêu này lại chẳng cần thiết, bởi lẽ Tiêu Lăng cũng thích Lục Ngô. Tuy anh không thể hiện rõ ràng nhưng mọi hành động của anh với cô đều rất đặc biệt. Tiêu Lăng muốn tiến từng bước nhỏ đến tim cô, để cô học sinh ngoan này dần dần chấp nhận anh:

“Nếu có điều gì đó khiến cậu mất hứng không vui, nhất định phải nói cho tớ biết. Tớ sẽ thay đổi.”

“Lục Ngô, tớ rất quan tâm đến cảm nhận của cậu.”

Để rồi khi thời gian chín muồi, Tiêu Lăng mới thẳng thắn hỏi:

“Lục Ngô, cậu thích tớ đúng không?”

Lục Ngô sửng sốt, cô khó lòng chối bỏ tình cảm này nên chỉ đáp: “Không thể… yêu sớm.”

Câu trả lời này cũng đồng nghĩa với việc cô thừa nhận tình cảm của mình. Hôm đó, cô tỏ tình với Tiêu Lăng và cũng được Tiêu Lăng tỏ tình lại.

“Lục Ngô, tớ cũng thế.”

“Tớ thích cậu. Tớ cũng có cảm giác mà cậu có. Cậu cảm thấy tớ rất ưu tú rất xuất sắc, chẳng qua là bởi vì cậu không biết cậu ở trong mắt tớ sáng ngời biết bao nhiêu.”

“Tớ cũng không muốn để cho cậu bối rối, nhưng mà tớ lại không làm tốt điều ấy được như cậu.”

“Lục Ngô, tớ luôn luôn muốn mạo phạm cậu giống như bây giờ. Bao gồm cái nắm tay như vừa rồi cũng vậy.”

Tuy nhiên, tỏ tình không có nghĩa là hai người sẽ yêu nhau. Lục Ngô không muốn yêu sớm, cô muốn phát triển bản thân để sánh vai với Tiêu Lăng, anh là động lực để đuổi theo anh. Và thế là hai người rơi vào tình trạng trên tình bạn dưới tình yêu.

Sau hai tháng, Lục Ngô đã can đảm hơn nhiều, cô thường nhân lúc không ai chú ý để ngẩng đầu lên mím môi cười với Tiêu Lăng trên bục giảng, sẽ cho anh nắm tay, sẽ mua nước cho anh…

Lục Ngô bỗng nhận ra chỉ có ở trước mặt Tiêu Lăng, cô mới có thể thử buông thả, có thể biểu đạt những cảm xúc không vui. Điều này bắt nguồn từ sự bao dung và dẫn dắt từng chút, từng chút của Tiêu Lăng, làm cô thực sự cảm nhận được mình là người như thế nào.

Hoá ra cô cũng có thể không ngoan như vậy.

Hoá ra cô cũng có quyền thể hiện tất cả cảm xúc của mình.

Hoá ra thật sự sẽ có người hi vọng mình không ngoan, đồng thời tiếp nhận tất cả dáng vẻ của mình.

Thời gian trôi đi, từ cấp 3 lên đến Đại học, trải qua khoảng thời gian phản đối của bố mẹ Lục Ngô, cuối cùng Tiêu Lăng và cô đã có thể quang minh chính đại yêu nhau và cùng nhau tạo dựng một mái ấm nhỏ.

Khi nhớ về khoảng thời gian yêu thầm khi đi học, Lục Ngô luôn cảm thán rằng: “Một cái liếc mắt là cả vạn năm, hóa ra cũng chỉ có vậy mà thôi.” Mỗi lúc như vậy, Tiêu Lăng đều nghiêng đầu hôn nhẹ lên mặt cô, sau đó ôm lấy cô mỉm cười dịu dàng.

***

Đây là một câu chuyện ngọt ngào như một viên kẹo, tình tiết nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến độc giả cảm nhận được tình yêu tuổi gà bông siêu đáng yêu. Một Tiêu Lăng tử tế, thấu hiểu; một Lục Ngô dịu dàng, ngây ngô; một nhóm bạn luôn tích cực đẩy thuyền và ông bà nội ngoại của Lục Ngô luôn ủng hộ cháu gái sẽ là những chi tiết đắt giá để bạn nhảy hố ạ!

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: The Atlamtis

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN