logo
REVIEW>> SAU KHI TRƯỞNG CÔNG CHÚA LÂM BỆNH NẶNG
sau-khi-truong-cong-chua-lam-benh-nang
Tìm truyện
Donate

SAU KHI TRƯỞNG CÔNG CHÚA LÂM BỆNH NẶNG

Tác giả:

Yến Nhàn

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 112

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1053

Giới thiệu:

Trưởng công chúa Chiêu Nhạc hèn mọn yêu Mai Hạc Đình bảy năm.

Nàng vốn là nữ nhi được Tấn Minh Đế nuông chiều nhất, xưa nay không chịu chút ấm ức nào. Nhưng trong Quỳnh Lâm yến, nàng liếc mắt đã nhìn trúng Thám Hoa Lang cao ngạo, chọn hắn làm phò mã.

Nàng đánh mất sự kiêu ngạo của mình vì hắn.

Nàng liều cả tính mạng sinh cho hắn một đứa con mà hắn không hề mong muốn.

Nhưng bảy năm đó, ban ngày hắn bận rộn, ban đêm lại hời hợt, chưa từng thốt ra lời mềm mỏng ôn tồn nào.

Tuyên Minh Châu cho là hắn nhớ kỹ trong lòng.

Cho đến khi thái y chẩn đoán Tuyên Minh Châu mắc bệnh nan y, không còn nhiều thời gian nữa.

Phò mã lạnh lùng gặng hỏi: “Điện hạ gây sự đủ chưa?” Rồi phất tay áo bỏ đi.

Vào lúc đó, Trưởng công chúa chợt nhận ra suốt bảy năm qua mình đã sống như một con chó.

*

Sau khi Trưởng công chúa buông bỏ, hồng trang phi ngựa nếm rượu ngon, trà xanh, lưu manh và chó săn nhỏ có cái nào mà không thơm?

Nàng chơi chán rồi ném một tờ giấy hưu phu xuống chân Mai Hạc Đình, nở nụ cười quyến rũ nói: “Nhớ cho kỹ, là bản cung không cần ngươi nữa.”

Phò mã nhìn tiểu tướng quân anh tuấn đứng cạnh nàng mà hoảng hồn.

*

Mai Hạc Đình theo học đế sư, cả đời khắc sâu cấm dục lễ nghĩa vào tận xương.

Cho đến ngày hắn biết được sự thật, Đại Lý Khanh vốn luôn tự kiềm chế đã điên cuồng tìm kiếm danh y khắp nơi.

Sau đó hắn không tiếc dùng máu mình làm thuốc dẫn, quỳ gối trước mặt Trưởng công chúa, hốc mắt đỏ bừng: “Xin điện hạ uống nó, thần sẽ không để cho người c hết.”

Tuyên Minh Châu mỉm cười ném chén thuốc kia xuống đất ngay trước mặt mọi người: “Mạng của bản cung thì liên quan gì tới ngươi.”

***

“Người có hiểu gì, tam giới nào có gì tốt

Nếu như tham lam, oán giận và phiền não chẳng tồn tại

Thì cớ gì mỗi bước đi ta đều phải cẩn trọng.

Vì yêu mà đau lòng, vì oán hận mà van xin

Vì tình mà vứt bỏ cả linh hồn

Chỉ cần người ta yêu yêu thương ta

Chỉ cần mỗi mình chàng yêu ta.

Người sẽ dùng thứ gì để đổi lấy một tình yêu trắc trở

Nếu như không có bệnh tật cũng chẳng có già nua

Thì sao có thể như pháo hoa cô đơn đuổi theo ánh tinh tú.

Vì người mà hao mòn, vì ghi tâm khắc cốt

Vì mộng tưởng vứt bỏ số mệnh

Ta muốn xinh đẹp độc chiếm linh hồn chàng

Mãi mãi tồn tại trong trái tim của chàng.” *

Thế nhưng, tình yêu khó cầu này, vẫn là không cách nào có được.

Trưởng công chúa Chiêu Nhạc - Tuyên Minh Châu, đúng như tên gọi của mình, nàng là viên ngọc sáng ngời quý giá được phụ hoàng mẫu hậu yêu thương dung túng, chở che và sủng ái hết mực. Giữa chốn hoàng cung cao lớn uy nghiêm này, nàng có thể làm mọi thứ mình thích, không hề bị ràng buộc bởi điều gì.

Vì thế khi lần đầu tiên gặp mặt Thám hoa lang Mai Hạc Đình tại Quỳnh Lâm yến, nàng đã nhất kiến chung tình, liền quyết xin phụ hoàng ban hôn, chọn hắn làm phò mã.

Ngày thành thân là ngày mà Tuyên Minh Châu không cách nào quên được. Từ đây, bọn họ đã kết tóc se tơ, nên duyên phu thê, mãi không tách rời.

Nhưng nàng nào hay biết, tình yêu, nếu chỉ bắt đầu từ một phía, sẽ có biết bao nhiêu khổ sở. Và hôn nhân, nếu chỉ bắt đầu từ một bên, sẽ có biết bao nhiêu chông chênh. Để rồi, dễ dàng bị đánh vỡ bởi thời gian.

Bảy năm bên nhau, là bảy năm với từng chút tích tụ thương tổn, tựa như hạt mưa nhẹ nhàng rơi xuống, lắng đọng, rồi cứ thế thấm đẫm trái tim nàng, chứa đầy nỗi tuyệt vọng bi ai.

Dường như, khi bước vào cuộc hôn nhân này, Tuyên Minh Châu không chỉ đánh mất đi sự kiêu ngạo rực rỡ của một vị công chúa được nuông chiều từ nhỏ đến lớn như nàng, còn khiến bản thân trở nên hèn mọn đến đáng thương, cầu một tình yêu không dành cho mình.

Giờ đây, Tuyên Minh Châu không còn nhiều thời gian nữa, nàng được chẩn đoán mắc bệnh nan y như mẫu hậu đã mất. Khoảnh khắc ấy, thế giới của nàng không vì điều này mà ngã nghiêng sai lệch, nó chỉ như đánh thức nàng về với thực tại. Giấc mộng ân ái bao năm nay, đã đến lúc nên tỉnh rồi.

Vì thế, Tuyên Minh Châu bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ một cách nhanh chóng, mà việc đầu tiên nàng làm chính là hưu phu Mai Hạc Đình. Từng yêu nồng nàn nhiều năm, hy sinh hết thảy mọi thứ, cuối cùng, cũng có thể dứt khoát buông bỏ đoạn tình cảm bi thương này rồi.

Chung quy, Mai Hạc Đình không sai, bởi vì suy cho cùng, là nàng tình nguyện dùng tình yêu dịu dàng sâu đậm của mình, muốn làm mềm trái tim hắn. Chỉ là nàng không biết, yêu hay không yêu, không thể cưỡng cầu.

“Có câu, cả đời này bao mong ước

Chẳng qua chỉ là mong, lúc bão giông có một điểm tựa

Nếu như chấp nguyện chẳng thành, lòng ta sẽ không thôi day dứt.

Có câu, kiếp sau nếu có mong ước

Chỉ mong người hiểu cho ta, giấc mộng sẽ mang trái tim này

Trao cho người ta yêu, người cho ta dựa dẫm nửa đời sau.”*

Kiếp này,

Là kén giăng sai tổ

Là tơ tình dệt sai nơi.

***

Mai Hạc Đình quê ở Giang Nam, sinh ra trong gia tộc quyền quý giàu có. Từ bé, hắn đã có dung mạo hơn người, thông minh xuất chúng, theo học đế sư, một lòng khắc chế tình cảm, lễ nghĩa quân tử sâu trong xương cốt. Hắn tựa như ánh trăng thanh cao tự phụ trên cao, không vướng bụi trần.

Thành thân với Tuyên Minh Châu bảy năm, hắn vẫn luôn dùng thái độ lạnh nhạt hờ hững, che giấu tâm tư, đối xử với nàng theo lễ quân thần, chưa từng quá phận.

Nàng nhiệt tình nóng cháy, hắn lại băng giá lạnh lùng. Dường như, đến vận mệnh cũng định sẵn, giữa bọn họ có quá nhiều khác biệt và cách trở.

Mai Hạc Đình lại cho rằng, mọi chuyện sẽ không có gì thay đổi. Tuyên Minh Châu là Trưởng công chúa, cũng là thê tử của hắn, mẫu thân của Bảo Nha, nhi nữ của hắn. Chuyện đó sẽ không có gì thay đổi, kể cả sau này.

Thế nhưng, vào khoảnh khắc nàng nói, bảy năm như một kiếp phù du, không thể hoạn nạn nâng đỡ, cùng quân quên nhau nơi giang hồ hắn thế mới biết, hắn thật sự đã đánh mất thứ gì.

Từng chuyện cũ trong quá khứ chầm chậm quay lại…

Là ai, từng đợi hắn bên trản đèn vàng, mong ngóng hắn khi đêm về.

Là ai, trồng cho hắn cả một vườn mai đủ các loại vì trong tên của hắn cũng có chữ “mai”.

Là ai, từng yêu kiều dịu dàng gọi hắn rất nhiều biệt danh khác nhau, mỗi chữ đều tràn đầy tình ý.

Là ai, chỉ cần là nơi hắn muốn qua, phủ hắn muốn thăm, đều có thể ghé đến mà không gặp chút trở ngại nào.

Là ai, từ Trưởng công chúa cao ngạo kiều diễm đến lóa mắt lại vì hắn mà thu liễm toàn bộ sự sắc bén ngông cuồng của mình.

Hóa ra, Tuyên Minh Châu nàng vì hắn, trao cả một trái tim chân thành ấm áp, hắn lại trả cho nàng chỉ toàn là sự vô tâm và thương tích đầy mình.

Để giờ đây, khi biết nàng mang bệnh nặng không thể cứu chữa, khi nàng đã quyết tâm vứt bỏ hắn trở lại là Trưởng công chúa ngày xưa, hắn mới hốt hoảng và đau đớn đến không thở nổi.

Khắc chế tình cảm? Lễ nghĩa quân tử? Tất cả là gì so với nàng kia chứ? Không có nàng, mọi thứ đều trở nên trống rỗng hoang tàn.

Mai Hạc Đình như lạc trong muôn vàn nỗi ân hận và giày vò. Càng xé nát tâm can chính là mỗi một lần bước vào giấc mộng của nàng, tận mắt chứng kiến từng chút từng chút những tuyệt vọng bi thương nàng đã chịu đựng.

Hắn thấy nàng khi còn nhỏ, tuyết rơi tán loạn, mùa đông năm ấy rất lạnh, nàng quỳ gối trước Phật, dập đầu đến chảy máu, một lần lại một lần kiên định mà cầu nguyện cho bệnh tình mẫu hậu có kỳ tích.

Hắn thấy có người muốn chặt đi cây đào yêu thích của mẫu hậu nàng, nàng khóc đến nức nở muốn ngăn cản, nhưng từng nhát đao cứ thế, vô tình đến tàn nhẫn, tước đi sinh mệnh cây đào, cũng tước đi một phần trong linh hồn nàng.

Hắn thấy nàng đứng trong cơn mưa tầm tã nhìn về phía hắn, nước mưa hòa cùng nước mắt, tan vào bóng đêm vô tận.

Mai Hạc Đình khóc, khóc đến run rẩy và vỡ vụn trái tim.

Phải chăng, thiên mệnh của bọn họ chính là âm dương ly biệt, vĩnh viễn không thể vãn hồi được nữa.

Nếu vậy, Mai Hạc Đình sẽ nghịch chuyển vòng quay số phận, lật đổ cả thiên hạ này tìm danh y, bằng mọi giá cứu lấy sinh mạng của nàng từ tử thần.

Bởi vì, Tuyên Minh Châu là đóa hoa đào được ủ trong lòng Mai Hạc Đình. Nàng nhất định phải sống, bình an mạnh khỏe mà sống, mùa xuân về có thể nở rộ dưới ánh mặt trời xinh đẹp.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Tình yêu khó cầu do Từ Giai Oánh thể hiện, Ost Phù Dao Hoàng Hậu
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Dẻ - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN