Tác giả:
Lâm Miên Miên
Reviewer:
AI_Lưu Ly
Designer:
AI_Trường Xuân
Độ dài: 111
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 1257
Văn án:
Nguyễn Tố là thiên kim thật bị ôm nhầm năm xưa, vừa về bên ba mẹ ruột đã phải thay thiên kim giả gả cho một người thực vật.
Thiên kim giả là người trọng sinh trở về, không chỉ biết kiếp trước Quý Minh Sùng không thể tỉnh lại, mà nhà họ Quý chẳng bao lâu sau cũng thân bại danh liệt. Cho nên, cô ta bày mưu tính kế đủ đường, đẩy mối hôn sự với Quý gia vào tay Nguyễn Tố.
Cô ta đợi Nguyễn Tố bị mẹ chồng ghẻ lạnh, kết quả mẹ chồng nàng dâu thân thiết như ruột thịt.
Cô ta đợi Nguyễn Tố trở thành góa phụ, kết quả Quý Minh Sùng đột nhiên tỉnh lại.
Cô ta đợi Nguyễn Tố rơi vào cảnh lầm than, kết quả Quý Minh Sùng trở mình thành nhân vật hô mưa gọi gió, người người kính nể.
Rốt cuộc, là sai ở chỗ nào?
_
Không ai biết rằng, trong năm năm Quý Minh Sùng hôn mê vì tai nạn xe hơi, đã xuyên qua vô số cảnh giới. Từ chiến đấu ở quãng mạt thế tàn khốc, đến xuất tướng nhập tướng ở thời cổ chí kim, tất cả đã khiến anh tu luyện kỹ năng đầy mình.
Sau khi trở về thế giới thực tại, bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một người vợ.
Mới đầu, mẹ anh nói: “Tố Tố là một cô gái hiếm có, con phải đối xử tốt với con bé một chút.”
Anh đáp: “Bọn con chưa lĩnh chứng, con chỉ xem cô ấy như em gái.”
Về sau, mẹ anh nói: “Người bạn kia của con, mẹ thấy rất xứng đôi với Tố Tố, hay là…?”
_
Vốn dĩ, Nguyễn Tố kết hôn với Quý Minh Sùng là vì trả ơn. Đến khi anh tỉnh lại, sức khỏe ngày một ổn định, cô cảm thấy đã đến lúc mình phải rời đi.
Kết quả, vào đêm Quý Minh Sùng tìm thấy người, anh hạ mình nắm tay cô không buông, thấp giọng nói: “Đừng rời xa anh.”
–
Từ tận trong xương cốt, anh vốn là người xem nhẹ thứ gọi là “tình yêu”, lạnh nhạt với mọi người. Thế mà trong giây phút sinh tử của cuộc đời, anh lại gọi tên một cô gái xa lạ…
Là mộng ảo mông lung khó tả?
Hay là duyên phận từ kiếp nào đã âm thầm vấn vít buộc chặt hai con người lại với nhau chăng?
***
Sau tai nạn giao thông năm Quý Minh Sùng 22 tuổi, anh mất đi tất cả.
Nhà họ Quý của anh từng là hào môn thế gia, tập đoàn Quý thị tiếng tăm lừng lẫy trên thương trường giờ đây đã xuống dốc đến lụn bại, phá sản. Anh trai anh rồi đến cha anh cũng lần lượt qua đời. Bản thân Quý Minh Sùng từng được gọi là thiên tài trong giới kinh doanh, sáng chói trên đỉnh cao cũng mất đi khả năng nhận thức mà rơi vào hôn mê suốt năm năm dài.
Khoảng thời gian ấy cuộc đời của Nguyễn Tố cũng trải qua những thay đổi lệch trời. Từ nhỏ cô đã bị bỏ rơi, may mắn được một người phụ nữ nhận nuôi. Đến năm Nguyễn Tố chín tuổi thì người mẹ nuôi hiền hậu yêu thương cô cũng vì bệnh mà ra đi. Một mình cô gái nhỏ trải qua đủ mọi khó khăn, gian khổ.
Sau này, cô phát hiện thân phận thật sự, bản thân cô chính là thiên kim tiểu thư “bị” bế nhầm của nhà họ Nguyễn. Những tưởng được trở về đúng vị trí của mình, từ đây cuộc sống của Nguyễn Tố sẽ đầy đủ hơn về cả vật chất lẫn tình thân gia đình, thế mà điều cô nhận được chỉ là hôn ước hữu danh vô thực với người đàn ông đang hôn mê kia.
Sợi dây định mệnh kiếp này của Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố buộc lại với nhau từ đây.
Thực chất đối tượng đính hôn ban đầu trong ước hẹn của hai gia tộc là Quý Minh Sùng và Nguyễn Mạn - người con gái “được” nhà họ Nguyễn bế nhầm và mang về nuôi nấng, cưng chiều như một công chúa. Nhưng nhà họ Quý vừa gặp chuyện không may, Nguyễn Mạn kia đã tìm cách đổi lại thân phận, tiện thể đẩy luôn mối hôn sự không lợi ích gì lên đầu Nguyễn Tố.
Mặc dù Nguyễn Tố hoàn toàn có quyền từ chối điều vô lý này nhưng dưới sự bất ngờ của mọi người, cô lại đơn giản chấp nhận nó, chấp nhận một đám cưới không chú rể, không nhẫn, không hoa, không danh phận, chấp nhận chuyển đến ở căn nhà nhỏ để chăm sóc một nhà ba người họ Quý: một vị phu nhân khó tính, một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn và một người đàn ông mãi lặng yên say ngủ.
Thì ra xuất phát từ câu chuyện xưa không ai biết của Nguyễn Tố. Cha Quý Minh Sùng đã vô tình cứu được cô và giúp đỡ cô vượt qua một giai đoạn khó khăn sau khi mẹ nuôi qua đời. Mang lòng biết ơn cha Quý sâu sắc, Nguyễn Tố quyết định dùng hết sức mình để bảo vệ, chăm sóc những người thân còn lại của ông, bất kể ánh mắt của những người xung quanh hay sự nghi ngờ, lạnh nhạt từ chính người Quý gia.
“Nếu một ngày nào đó Quý Minh Sùng tỉnh lại, hướng đi của Quý gia càng ngày càng vững vàng, lúc đó không cần đến cô nữa, vậy cô sẽ rời đi.
Thật ra, cô đã nghĩ qua cả rồi. Nếu như thật sự có ngày đó, cô sẽ trở về nơi trước kia mình từng sống, tìm một công việc bình thường. May mắn gặp được người mình thích, sẽ lập một gia đình nhỏ.”
Khi sắp xếp con đường ấy trong đầu, có lẽ Nguyễn Tố cũng không ngờ rằng “ngày đó” sẽ thật sự đến, Quý Minh Sùng thật sự tỉnh lại.
Có bao giờ bạn thắc mắc một người khi không may rơi vào trạng thái hôn mê sẽ tự trải qua những gì không? Họ có còn nhận thức được xung quanh không? Bạn có tin vào giả thuyết rằng khi ấy linh hồn họ tạm rời xa cơ thể nhưng sẽ trở lại nếu người thân trong gia đình đủ kiên nhẫn chờ đợi không?
Đối với Quý Minh Sùng, trong năm năm hôn mê, linh hồn anh đã tách rời khỏi cơ thể và xuyên qua rất nhiều thế giới, chiến đấu với rất nhiều thứ, trải qua rất nhiều đau thương, gian khổ. Một câu chuyện kỳ lạ kể ra chắc chẳng ai tin, mà thật ra anh cũng không được phép nói với bất kỳ ai bí mật này.
Tỉnh lại được, Quý Minh Sùng học cách kiểm soát cơ thể mình, nỗ lực vực dậy đôi tay, đôi chân của mình, vì anh biết từ bây giờ anh chính là người gánh vác trách nhiệm gây dựng lại Quý thị, chăm sóc cho mẹ và cháu trai. À cho cả cô vợ bất đắc dĩ đã tận tình chăm sóc anh mấy tháng trời nữa chứ.
Từ sự xa lạ, ngại ngùng ban đầu, Quý Minh Sùng dần quen với sự có mặt của Nguyễn Tố. Cũng như những người xung quanh bị sự chân thành, dịu dàng của cô chinh phục, anh cũng coi Nguyễn Tố như một người thân trong gia đình.
Trong giây phút còn mông lung chưa nhận ra vị trí “người thân” của cô mà anh thật sự muốn là gì, dưới sự truy hỏi của mẹ Quý, anh dõng dạc tuyên bố: “Chỉ cần cô ấy bằng lòng, cô ấy là con gái của mẹ, cũng là em gái của con.”
Sau này trên con đường theo đuổi lại Nguyễn Tố, mỗi lần nghe đến hai từ “em gái” này, đầu Quý Minh Sùng lại đau, bên má cũng thấy ê ê.
Quý Minh Sùng trước nay đều cho rằng mình là người không xem trọng tình cảm. Anh chưa từng vì ai mà dừng lại bởi anh luôn xem nhẹ cái gọi là tình yêu.
Có thể có một chút tình cảm khác lạ nhen nhóm trong lòng Quý Minh Sùng nhưng anh “không ngừng do dự, đều vì anh cho rằng, nếu như Nguyễn Tố thực sự ở bên một người như anh, anh chưa chắc có thể cho cô cuộc sống và tình cảm như cô mong muốn.”
Trong đầu anh vẫn nghĩ “tương lai còn dài”, mọi chuyện có thể chậm lại một chút.
Cho đến khi tin tức Nguyễn Tố muốn ra đi như kế hoạch cô đã định ra từ trước giống như một cú đấm trực tiếp hạ bệ anh.
“Mọi chuyện biến đổi nhanh chóng như thế, khiến anh không ngừng tự hỏi, nếu như anh chậm trễ một ngày hoặc là vài tiếng đồng hồ, có khi nào tất cả sẽ thay đổi hay không?
Anh không đợi được nữa.”
Anh muốn lao đến bên cô bằng bất cứ giá nào, muốn ngay lập tức nhìn thấy cô, dù chưa biết phải nói gì nhưng tất cả tế bào của Quý Minh Sùng đều thôi thúc anh phải gặp cô, con tim và lý trí chưa bao giờ cùng chung tiếng nói như lúc này, mà cái tên duy nhất không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí anh chính là Nguyễn Tố.
“Đến khoảnh khắc nhìn thấy cô, anh mới bừng tỉnh trở lại.
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved