logo
REVIEW>> ĐÊM ĐÔNG HÔN ĐÓA HỒNG
dem-dong-hon-doa-hong
Tìm truyện
Donate

ĐÊM ĐÔNG HÔN ĐÓA HỒNG

Độ dài: 78

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1155

Giới thiệu:

Thuở thiếu thời, Nam Tri và Cố Dữ Thâm đã từng có một khoảng thời gian rầm rầm rộ rộ.

Khi đó, Cố Dữ Thâm vô cùng nổi loạn và ngỗ ngược, trong trường học không ai là không sợ anh, ngay cả mấy người bạn tốt bên cạnh anh cũng phải kiêng dè ánh mắt của anh vài phần.

Duy chỉ có một mình Nam Tri, cô ỷ vào sự cưng chiều của anh mà không hề sợ sệt.

Cố Dữ Thâm vẫn luôn cười chế giễu cô: “Làm sao em biết em là ngoại lệ của anh?”

Nam Tri miễn cưỡng ngước mắt lên.

“Phải, nuông chiều.” Anh cắn một miếng thịt dải sốt chua ngọt, lại lười biếng nói: “Ai bảo ông đây chỉ trúng chiêu của em.”

Chỉ là, một người như thế đã cưng chiều cô mà chẳng ngần ngại gì.

Mọi người đều sợ anh, chỉ có cô là không sợ, còn dám bày tính tình tiểu thư ra với anh.

Sau đó, Nam Tri vội vã rời đi, mối quan hệ giữa hai người họ bỗng đi vào ngõ cụt.

Mọi người đều nghĩ rằng, với sự kiêu ngạo kia của Cố Dữ Thâm, hai người đã định trước là không còn khả năng gì nữa rồi.

Cũng giống như lần gặp nhau tại tiệc rượu hôm đó, trong lúc tiệc tùng linh đình, người ta nói về chuyện trước kia của hai người.

“Không cần phải chê cười tôi.” Giọng nói lười biếng đậm chất Bắc Kinh, nhìn anh vô cùng khốn kiếp: “Lúc còn đi học không hiểu chuyện.”

Có lẽ là do cô đã từng được anh dung túng chiều chuộng, cho đến khi bọn họ gặp lại nhau, nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, trêu đùa bạc bẽo của anh, cô mới thấy mình cực kỳ khó chịu.

Hóa ra, bọn họ đã xa nhau sáu năm, đã là người xa lạ rồi.

***

“Vì khi em gặp nạn, người đầu tiên và cũng là người cuối cùng mà em nghĩ đến chính là anh.”

Khi được hỏi về lý do tại sao lại chấp nhận kết hôn với Cố Dữ Thâm, Nam Tri đã trả lời như thế đấy.

Khoảnh khắc mà cái c hết và sự sống giao thoa nhau ngắn ngủi lắm, chỉ dài cỡ chừng một tích tắc mà thôi, nhưng người đầu tiên, người cuối cùng và cũng là người duy nhất mà Nam Tri nhớ đến chính là anh, chỉ mỗi mình Cố Dữ Thâm anh.

Cô cứ cho là mình đã quên anh thật rồi, nhưng thật ra, cô nào có tự dối lừa được nỗi nhớ của mình. Khởi đầu mới không phải là ngày họ gặp lại nhau, mà khởi đầu mới là cái ngày mà cô nhận ra rằng, bóng dáng cậu thiếu niên năm đó vẫn còn in hằn trong hồi ức cô.

Khi nhắc về những tháng năm của tuổi trẻ, ngoài hình ảnh băng băng tiến lên trên con đường học tập, ngoài những khi ta hăng hái vui đùa cùng bạn bè, thì còn có gì khiến ta nhớ mãi không quên?

Câu trả lời của Nam Tri thì vừa giống mà cũng vừa khác với đại đa số mọi người.

Vì, cũng có một cậu thiếu niên ngông cuồng kiêu ngạo đã lấp đầy cả một khoảng trống trong tuổi trẻ của cô. Chỉ khác là, mấy mối tình gà bông khác thì ngọt ngào biết bao, còn hai người họ thì lại “cãi nhau nhiều đến mức bước vào trong lòng đối phương”.

Cô nhớ những lần mà họ cãi nhau chí choé chỉ vì mấy vấn đề nhỏ vụn, chẳng ai chịu nhường ai cả, nhưng lần nào cũng thế, cãi nhau một lần thì họ lại càng thân mật hơn một chút, cãi đã rồi thì anh sẽ xuống nước dỗ dành cô. Cô nhớ cái lần mà anh vác theo cái thùng rác đến tận chỗ cô ngồi, cứ một hai buộc cô phải vứt đống socola mà cô được tặng vào trong đó, cô không nghe theo anh thì họ sẽ lại cãi nhau một trận thật to.

Khi đó Nam Tri thấy mình và anh như nước với lửa vậy, chẳng biết có phải là một cặp đôi đang yêu nhau thật hay không nữa, vì, cứ hễ gặp là lại “lao vào” cãi nhau. Anh kiêu ngạo thì kiêu ngạo thật đấy, nhưng cô cũng đâu có thua kém gì. Đôi “oan gia” này cứ vừa cãi nhau vừa yêu nhau thắm thiết như thế, trông họ chẳng khác mấy cặp đôi “yêu nhau lắm cắn nhau đau” là bao.

Nam Tri không chỉ xinh đẹp, hoạt bát mà cô còn rất tài năng, có gia cảnh tốt. Cô giống như là một bông hoa đẹp bung nở dưới ánh sáng mặt trời vậy, ai gặp rồi thì cũng phải yêu quý cô bạn rạng rỡ này.

Còn Cố Dữ Thâm thì lại khác, anh giống như là một cậu thiếu gia có tính tình khó hiểu, khó chiều vậy. Có lúc thì người ta sẽ thấy anh cao cao tại thượng, xa cách đến nỗi khó lòng mà đến gần anh được. Nhưng cũng lắm lúc anh bày ra cho người ta thấy dáng vẻ lười nhác, cà lơ phất phơ của mình.

Anh là người đứng ra bày đủ mọi trò quậy phá, nhưng cũng chính anh, chính anh khiến cho người khác sợ hãi đến mức phải lùi bước lại. Người ta hay ví von anh với loài sói vậy, vì sự cô độc nơi anh hoang dại vô cùng, chẳng có loại dây cương nào có thể khống chế được.

Nói hai người hoàn toàn trái ngược nhau thì cũng không hẳn là thế, chính xác hơn phải là, chẳng có điểm chung nào giữa họ cả, họ như là hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao nhau vậy. Nếu buộc lòng phải tìm ra được một điểm tương đồng giữa hai con người ấy, thì có lẽ là họ đều rất bướng bỉnh, rất cứng đầu.

Ấy thế mà, hai đường thẳng ấy vẫn cứ “giao nhau”.

Ai cũng nói rằng, Nam Tri là ngoại lệ của Cố Dữ Thâm.

Ừ nhỉ, nếu ngoại lệ của anh không phải là cô thì còn là ai được nữa đây? Nhưng, cũng vì là ngoại lệ, cũng vì cái từ ngoại lệ ấy, mà khi cô ngỏ lời muốn rời đi, anh đã chẳng níu kéo một lời…

Cứ thế, họ đã xa nhau, sáu năm dài đằng đẵng qua đi, thì ra họ đã xa nhau được sáu năm rồi.

Tuổi mười tám, khi mọi người đều mang trong mình những hoài bão to lớn, những ước mong sáng ngời về tương lai, thì ước mơ của Cố Dữ Thâm chỉ là được kết hôn cùng với Nam Tri. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn như thế, ước mơ của anh cũng chỉ có mỗi mình cô mà thôi.

Cô chính là “ước mơ” của anh. Ước mơ này đã đi cùng anh qua bao tháng ngày niên thiếu, ước mơ này đã đồng hành cùng anh, giúp anh vượt qua hết những ngày tăm tối nhất trong cuộc đời này.

“Trước đây, anh cảm thấy cuộc sống nhàm chán, không có gì thú vị, kết cục đã nắm chắc trong tay.

Nhưng Nam Tri đã nói với anh, cuộc sống cũng có thể tràn đầy nhiệt huyết, cũng có thể sôi động.

Bọn họ có thể cùng đi đến núi cao biển rộng, và cả những ngày bên nhau dưới bầu trời rộng lớn.

Nhớ về mùa hè oi ả với tiếng ve râm ran, người con gái múa dưới ánh đèn đường.

Nhớ về những đêm đông mưa phùn kéo dài, hai trái tim ướt sũng vì tương tư.

Mà ngọn gió năm mười sáu tuổi cũng thổi đến tuổi xế chiều.

Vào giờ phút này.

Tất cả mọi thứ đều đang nở hoa, phát triển tưng bừng.”

Anh đã từng nói, “sáu năm kia chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong cuộc đời của chúng ta, sau này chúng ta vẫn sẽ yêu nhau, chúng ta vẫn luôn ở bên nhau.”

Và trên mảnh đất cằn cỗi của anh, em vẫn luôn là đóa hồng cuối cùng.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc, đã được chỉnh sửa đôi chút để phù hợp với bài review: Ying.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN