logo
REVIEW>> CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU
cuoi-truoc-yeu-sau
Tìm truyện
Donate

CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU

Tác giả:

Mộng Tiêu Nhị

Reviewer:

AI_Lâm

Độ dài: 94

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 4769

Trong ngày hẹn đi ký giấy đăng ký kết hôn, Giản Hàng bị “đánh ghen”. Thực ra chuyện này cũng không phải là hiếm lạ gì, bởi vì một cô gái xinh đẹp lại vô cùng tài giỏi như cô, đối tượng tiếp xúc trong công việc cũng rất có giá trị. Mà thường cái gì có giá trị thì sẽ bị tranh giành. Giản Hàng đương nhiên không tranh giành, nhưng cô xuất sắc quá cũng sẽ khiến cho những người vợ kia cảm thấy nguy hiểm. Bởi vì Giản Hàng làm trong ngành đầu tư tài chính.

Sau sự cố này, tuy rất chật vật nhưng Giản Hàng cũng không quan tâm lắm, điều mà cô đang lo lắng chính là đối tượng kết hôn của cô sau khi nghe tin thì liệu có còn muốn tiếp tục nữa không. Chờ người không bằng tự mình, Giản Hàng chủ động liên lạc nói rõ tình huống, giao quyền quyết định lại cho đối phương, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối. Ấy thế mà, người kia lại cực kỳ bình tĩnh nói với cô, nhớ đến đúng giờ.

Đối với cuộc hôn nhân này, Giản Hàng vốn không nghĩ nhiều, nói đúng hơn là không dám nghĩ nhiều. Là lời hứa giữa hai ông nội từ ngày xưa, hai bên cũng đều là người làm việc vô cùng có kế hoạch, kết hôn cũng nằm trong số đó. Ngay cả cô còn nghĩ được như vậy, nói chi đến người đàn ông độc thân hoàng kim hào quang chói sáng kia.

Đúng vậy, đối tượng kết hôn của Giản Hàng chính là Tần Mặc Lĩnh, tuổi trẻ tài cao, đứng đầu trong giới doanh nhân của thành phố này. Thế nên mới nói, xuất phát điểm của cô trong cuộc hôn nhân này vốn đã thấp hơn người ta cả mấy bậc, có muốn trông mong gì cũng không dám, chỉ đành đi bước nào hay bước đó, chuẩn bị sẵn đường lui là được.

Thế nên, Giản Hàng đã dùng tâm thế bình thản nhất để bước vào hôn nhân với Tần Mặc Lĩnh, nếu đã không thể đi đến cùng thì cứ xem như kết thêm một người bạn, cũng không có gì là khó khăn cả. Và cô đã nghĩ, người kia cũng như vậy. Thế nhưng cô sai rồi, Tần Mặc Lĩnh tuy rằng lạnh lùng ít nói, đối với mọi chuyện đều lạnh nhạt thờ ơ, nhưng đối với cuộc hôn nhân này, anh lại hoàn toàn nghiêm túc.

Xuất phát từ nguyên nhân mà mãi thật lâu sau này Giản Hàng mới biết được, thì ra anh vốn có tâm tư với cô từ sớm. Cho nên mới vì cô mà hết lần này tới lần khác phá vỡ nguyên tắc. Ví như chuyện xem mắt trước tới giờ, chỉ có anh cho người ta leo cây chứ làm gì có chuyện ngược lại, ấy thế mà, Giản Hàng dám cho anh leo cây trong lần hẹn đầu tiên, lại khiến anh cương quyết có lần hẹn thứ hai. Lại ví như, cô hết lần này đến lần khác vô tình chạm vào điều cấm kỵ của anh, anh lại cứ kéo dãn giới hạn ra với cô. Ngay cả đến bản thân anh cũng không biết, giới hạn của anh vốn chỉ dành cho người khác, còn với cô, mãi mãi là dung túng vô hạn.

Sự cưng chiều này có lẽ ngay bản thân anh Tần Mặc Lĩnh cũng không hề nhận ra, chỉ biết rằng đối với anh, cô là vợ, cũng sẽ là người vợ duy nhất mà anh muốn cưới. Nếu chưa có nền tảng tình cảm, cùng nhau bắt đầu xây dựng là được. Cô muốn làm bạn, vậy thì sẽ bắt đầu bằng tình bạn, miễn có bắt đầu là được.

Thế nên, tình hình sau hôn nhân của Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh chính là, cơm ai nấy ăn nhà ai nấy ở việc ai nấy làm. Mỗi tuần gọi điện một lần thông báo tình hình đôi bên để tiện “báo cáo” người lớn trong nhà.

Mới đầu, chuyện này cũng tạm ổn, vốn dĩ cũng cần thời gian làm quen với nhau. Nhưng dần dần, Tần Mặc Lĩnh cảm thấy bản thân có chút khác lạ, anh tưởng rằng mình độc lập quen rồi cũng không muốn người khác quấy rầy phiền phức, nhưng khi “người khác” này ngoan ngoãn hiểu chuyện, gần như là không có một chút gì muốn “làm phiền” đến một người chồng là anh đây, thì Tần Mặc Lĩnh mới cảm thấy có nguy cơ.

Thế này không được rồi. Lấy chồng giàu chồng giỏi như anh để làm gì mà không chịu “dùng” chứ? Gặp khó khăn trong công việc cũng không thấy nói với anh, bị người ta chèn ép đến bệnh luôn cũng không chịu về “méc” anh, người ngoài mà biết được thì mặt mũi anh còn biết để đâu? Nghĩ như vậy, Tần Mặc Lĩnh liền trong tối ngoài sáng vừa âm thầm vừa công khai ra mặt giúp cô vợ nhỏ kiên cường. Những chuyện này, Giản Hàng đương nhiên biết.

Không những biết, mà cô còn rất để tâm. Nói thật lòng thì cho dù bản thân không tin tưởng tình yêu, Giản Hàng vẫn là một người phụ nữ. Trong lúc cô đơn mệt mỏi nhất, có một người đàn ông xuất sắc như vậy bất chấp mọi thứ đến bên cạnh chỉ để nói với cô, em có anh. Ai có thể không động lòng chứ?

Nhưng động lòng thì sao? Đoạn đường này liệu có thể đi được đến cuối cùng hay không cô còn chưa biết, nếu lún sâu quá rồi thì đến lúc rời đi người tổn thương nhất cuối cùng chỉ có cô mà thôi. Lý trí thì nói vậy, nhưng có bao giờ điều khiển được trái tim đâu? Những rung động đó, những nhịp đập rối loạn trong lồng ngực đó, làm sao mà xem như không nhìn thấy được?

Rồi dần dà, trong sự kéo dãn giới hạn mà Tần Mặc Lĩnh dành cho mình, Giản Hàng cũng bắt đầu có chút khác lạ. Từ những hành động ỷ lại trong vô thức, cho đến buông bỏ phòng bị mà thể hiện một mặt đáng yêu trước anh, dường như mối quan hệ của hai người đã không còn như lúc đầu nữa. Có một sự ăn ý vô hình nào đó mà chỉ những người thật sự gần gũi nhau lâu ngày mới có. Và cảm giác thân thuộc ấm áp này, ngày một lớn dần lên.

Cho đến khi, cả hai tự mình giãi bày với đối phương. Tần Mặc Lĩnh nói với Giản Hàng, vì sao lại là em. Và Giản Hàng nói với Tần Mặc Lĩnh, em đã không còn đường lui nữa.

Có những tình cảm, là nhất kiến chung tình. Cũng có những đoạn tình cảm, chỉ cần có một khởi đầu, một lý do, phần còn lại hai người sẽ cùng nhau giải quyết.

Không chỉ là lời hứa năm xưa của người lớn, bản thân Tần Mặc Lĩnh cũng có một đoạn ký ức với cô gái nhỏ này. Tuy rằng mãi về sau này Giản Hàng mới lờ mờ nhớ ra được, nhưng điều đó cũng không còn quan trọng nữa. Chỉ cần chân thành, chuyện lúc nhỏ hay lúc lớn cũng chẳng bằng chuyện tương lai mãi về sau.

***

Không quá phức tạp, không quá kịch tính, cũng chẳng phải điền văn chậm nhiệt, đây là một câu chuyện tình có quá khứ, có hiện tại, có sự nghiệp, có tình yêu. Từ sự trúc trắc xa lạ ban đầu, Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng tạo ra một không gian chung, cùng bước vào ngưỡng cửa hôn nhân.

Mỗi ngày trôi qua, phơi bày “cái tôi” của mình để cùng tạo ra “cái chúng ta”, dùng sự mạnh mẽ để vươn lên sánh vai và bảo vệ đối phương, dùng sự đáng yêu và dung túng để cho người kia thấy được một góc “yếu mềm” của mình,...

Họ đã dùng cách thức như vậy để cùng duy trì cuộc hôn nhân này, nhẹ nhàng, và sâu đậm.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN