logo
REVIEW>> CÓ NGƯỜI THÍCH BÀI HÁT NÀY
co-nguoi-thich-bai-hat-nay
Tìm truyện
Donate

CÓ NGƯỜI THÍCH BÀI HÁT NÀY

Tác giả:

Khang Thành

Độ dài: 82

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 351

“Dưới bầu trời, năm mười bảy tuổi, dê và cừu không ăn cỏ, chúng chỉ mơ về cỏ.

— Cậu sẽ luôn thích tôi chứ?

— Tôi mãi mãi thích cậu.

Những điều mười bảy tuổi dám làm vì yêu, hai mươi mốt tuổi sẽ lưỡng lự…”

Khi đến một độ tuổi nhất định nào đó, con người ta sẽ vô thức nhớ về quãng thời gian đã “ngủ yên” trong hồi ức.

Tôn Tâm Nghiên cũng không phải là ngoại lệ. Mãi cho đến tận bây giờ, cô vẫn thường hay hoài niệm về một mùa hè vô tư vô lo đã qua trong quá khứ.

Khi ấy Tôn Tâm Nghiên còn bé lắm, ngày nào cô cũng chạy đi khắp nơi quậy phá cùng đám trẻ trong thôn cả. Trò nghịch nào cô cũng đã từng thử, nào là nghịch đất, trèo cây, nào là bắt tôm, nhặt trứng chim… Có lẽ khi ấy, việc có thể khiến cho những đứa trẻ bảy, tám tuổi đầu vui vẻ, cũng chỉ đơn giản như thế thôi.

Tôn Tâm Nghiên tám tuổi rất thích chơi cùng “anh Hà Tân”. Thật ra “anh trai nhỏ” Hà Tân chỉ lớn hơn cô có năm tháng thôi, nhưng vì khi ấy cô bé Tôn Tâm Nghiên vẫn còn quá bé, quá đỗi ngây thơ, nên bao giờ Hà Tân bảo cô gọi mình là anh thì cô cũng ngoan ngoãn gọi theo cả.

Cô bé Tôn Tâm Nghiên khi ấy cũng chẳng thiếu gì bạn bè, nhưng chỉ đặc biệt thích chơi với anh Hà Tân. Cô bé Tâm Nghiên ngoẹo đầu “trầm tư” mãi nhưng cũng vẫn chẳng biết lý do vì sao. Chính cô bé chỉ nghĩ đơn giản rằng: Mình muốn làm bạn tốt với anh ấy, muốn chơi với anh ấy mỗi ngày.

Với trẻ con ở độ tuổi ấy, sức hút của một vật gì đó thường trôi qua rất mau, cảm tình với một người bạn nào đó cũng là như thế thôi – rất giản đơn, dễ phai nhạt, nhanh trôi vào quên lãng.

Vậy mà, “anh trai nhỏ” Hà Tân đã vô tình để lại một vết sẹo vì bỏng trên đùi cô… cũng vô tình khiến anh trở thành một sự tồn tại “vô cùng đáng nhớ” trong tuổi thơ chẳng quá “dữ dội” của Tôn Tâm Nghiên.

Vì mang tiếng là “con giáo viên” nên tuổi thơ của Tôn Tâm Nghiên đã giảm đi mấy phần “dữ dội”. Cô trưởng thành cùng với không biết bao nhiêu là lời khen ngợi, sự kỳ vọng từ bố mẹ. Cũng chính vì thế mà kể từ khi bắt đầu có trí nhớ, Tôn Tâm Nghiên đã luôn mang theo những “nỗi sợ” vô hình.

Khi còn bé thì sợ mình làm sai, sẽ bị bố mẹ trách phạt; lớn lên thêm một chút thì cô lại sợ sự kỳ vọng của bố mẹ, sợ ánh mắt hết sức tín thác khi họ nhìn vào mắt cô, sợ mình làm không tốt, sợ mình sẽ khiến bố mẹ thất vọng…

Lớn lên có bố mẹ là giáo viên, Tôn Tâm Nghiên may mắn được bố mẹ định hướng và giáo dục đúng hướng, nhưng cũng vì thế mà sự kỳ vọng và yêu cầu của bố mẹ cô dành cho cô cũng khác xa mọi người.

“Yêu sớm” là một từ ngữ hết sức nhạy cảm, thậm chí còn là chuyện cấm kỵ đối với những đứa trẻ như cô. Cô rụt rè mà nghiêm túc bước trên con đường mà bố mẹ đã định hướng, cũng nghĩ rằng chuyện “yêu sớm” này sẽ chẳng bao giờ dính dáng đến mình. Thế mà…

Mười sáu tuổi, rất nhiều năm kể từ sau cái lần người kia vô tình làm cô bị bỏng, họ đã gặp lại nhau.

“Anh trai nhỏ” bây giờ đã không còn là “anh trai nhỏ” nữa rồi. Hà Tân giờ đây đã là một thiếu niên, anh cũng cao hơn trước rất nhiều. Nhưng dẫu đã xa cách rất nhiều năm, dẫu anh trưởng thành có thay đổi nhiều đến đâu, Tôn Tâm Nghiên vẫn cảm thấy anh chẳng khác trước quá nhiều.

… Anh vẫn là anh, là Hà Tân, là “anh trai nhỏ” xấu tính trong trí nhớ của cô.

Họ được phân vào cùng một lớp, chỗ ngồi chẳng cách nhau bao xa, nhưng anh đã quay lại cuộc sống Tôn Tâm Nghiên như thế đấy.

Hà Tân tuy cao ráo, đẹp trai, nhưng con người anh vẫn “xấu tính” quá. Anh sẽ cười to khi cô không trả lời được câu hỏi của giáo viên; khi biết cô vô tình bị bẽ mặt trước các bạn lớp kế, anh sẽ cười lạnh và nói “Cô nàng này bị ngốc đấy à”; mỗi lần tới hạn nộp bài tập về nhà, anh sẽ lại kiếm cớ để cô phải cho anh mượn để chép… Nói chung, giờ đây, sau khi bỏ hết mọi “bộ lọc” mà thuở nhỏ cô gắn vào anh ra, cô chỉ cảm thấy anh thật phiền phức và đáng ghét.

Anh đúng là đáng ghét lắm. Vì có ai đang khi không mà bước vào tuổi thơ của người khác, chẳng nói lời nào mà rời đi, sau đó lại mạnh mẽ xông vào cuộc sống vốn đang yên ả của cô… và rồi, lại kéo một cô “học sinh ngoan” như cô “sa chân” vào con đường “yêu sớm” đầy “cấm kỵ” trong miệng người lớn.

Mà, có ai mà không rung động, không yêu cho được đây?

Đó là lần đầu tiên có người hăng hái thi đấu, thi đấu hết mình, chỉ vì muốn mang về một chiếc huy chương vô địch để tặng cô. Đó là lần đầu tiên có ai đó cố chấp đứng dưới cơn mưa tầm tã, cũng chỉ vì muốn gặp được cô. Đó là lần đầu tiên có người bước vào thế giới của cô, tuy phần nào đã làm nhiễu loạn cuộc sống của cô, nhưng cũng khiến cô biết thế nào là “điên”, tiếp thêm cho cô dũng khí để đối mặt với lòng mình.

Mười mấy năm trời thiếu nữ Tôn Tâm Nghiên sống khép kín dưới cái vỏ bọc “con ngoan trò giỏi”, được tiếp thêm dũng khí, cô đã thử bước từng bước ra khỏi cái vòng an toàn kia.

Tuy chỉ là sáu chữ, sáu chữ “Hà Tân, tôi muốn gặp cậu” vô cùng đơn giản thôi, mà đã làm thay đổi vô vàn thứ trong quan hệ giữa hai thiếu niên thiếu nữ ấy.

“Miệt mài theo đuổi cái gì gọi là thích, cái gì gọi là yêu, vì sao lại là cậu, vì sao lại là tôi, chỉ dám nghĩ chứ không làm. Đều quên đi thời điểm ban đầu, chúng ta đều dám làm mà không cần nghĩ.

Thích cậu, chính là muốn nhìn cậu nhiều thêm một cái.

Yêu cậu, chính là muốn ở bên cậu nhiều hơn một chút, dù chỉ là quãng thời gian đi cùng một con phố.”

Hôm ấy, có một đôi bạn đã “mạnh dạn” tiến đến nắm tay nhau, khoảnh khắc ấy thật đẹp biết bao… Nhưng cuộc sống lại chẳng phải là một tấm ảnh phim, sẽ dừng lại và mãi mãi lưu giữ khoảnh khắc đẹp, mà cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, và chuyện “yêu” của tuổi thiếu niên lại chẳng phải chỉ là chuyện của hai con người.

Mười tám tuổi, sau khi trải qua không biết bao nhiêu là trắc trở, Hà Tân thành công “giành” được “danh phận” bạn trai, được “đường đường chính chính” ở bên Tôn Tâm Nghiên. Trở thành bạn trai của cô rồi thì anh mới biết, cô dịu dàng, nhút nhát, có đôi khi tính tình cũng sẽ thất thường chẳng kém gì anh.

Nhưng người có tình yêu mà, nhìn đâu cũng thấy người mình yêu thật đáng yêu.

Mười chín tuổi, Hà Tân bắt đầu nghĩ về một tương lai xa hơn, nghĩ về một mai chung mái ấm, nghĩ về ngọn đèn mà cô sẽ thắp lên chờ anh tan làm về… sẽ ấm áp bao nhiêu. Nhưng cũng chính trong cái năm mười chín tuổi ấy, tình yêu của bọn họ bị người lớn phát hiện. Khoảnh khắc chiếc điện thoại bị ném vào đầu, anh chẳng kêu lên lấy một tiếng nào, mà đấy cũng chính là lời khẳng định mà anh dành cho đoạn tình cảm này.

May mắn thay, năm ấy anh đã tìm được hướng đi đúng, và cô vẫn dũng cảm bước tiếp cùng anh.

Hai mươi tuổi, một hành trình mới mở ra, Hà Tân chính thức hứa hẹn chuyện cả đời với Tôn Tâm Nghiên.

Hai mươi mốt tuổi, đôi bên chông chênh trước tương lai, hoài bão và những hứa lời hứa hẹn thuở niên thiếu của mình. Tôn Tâm Nghiên chẳng đủ sức để bước tiếp nữa, bao lời hẹn ước và dũng khí như hóa thành hư không khi đối diện với tương lai mịt mù.

Tôn Tâm Nghiên ngỏ lời chia tay, Hà Tân bay từ nước Mỹ xa xôi về, chỉ mong sao mình có thể níu lấy cô, mong sao họ có thể tiếp tục ở bên nhau. Nhưng rồi, cô lại nức nở nói lời chia tay qua điện thoại…

Một tình yêu tan vỡ, trên đoạn đường phía trước mà họ sẽ đi, chẳng còn lại hình bóng đối phương nữa. Vì ngày ấy họ đã hứa rằng sẽ không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của đối phương, dẫu cho bản thân có gặp phải chuyện gì.

“Có lẽ, phía trước chẳng có gì cả.

Chỉ là, bạn sẽ không bao giờ dễ dàng sợ hãi, cũng không bao giờ dễ dàng rơi lệ.

Tất cả đèn đường vụt tắt, chỉ còn những ngôi sao trên bầu trời…”

Đời người có được bao nhiêu lần “mấy năm” đâu, họ đi qua những ngày tháng ấy, để giờ đây, Hà Tân và Tôn Tâm Nghiên lại được đứng trước mặt đối phương một lần nữa.

Lần này Tôn Tâm Nghiên sẽ đợi anh, và Hà Tân sẽ không để cô buông tay mình thêm một lần nào nữa…

Bao lời hứa hẹn trong quá khứ vượt qua thời gian mà mạnh mẽ “sống dậy”.

— Cậu sẽ luôn thích tôi chứ?

— Tôi mãi mãi thích cậu.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bân

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN