logo
REVIEW>> BÀ CỐT GIỚI GIẢI TRÍ
ba-cot-gioi-giai-tri
Tìm truyện
Donate

BÀ CỐT GIỚI GIẢI TRÍ

Độ dài: 120

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 500

Giới thiệu:

Khương Trường Tuế từ năm lên tám tuổi đã biết, chính mình không thể sống quá hai mươi tuổi.

Nhưng cô thực sự không muốn c hết.

Trường Tuế Trường Tuế, ước mong lớn nhất của cô chính là có thể sống lâu trăm tuổi.

Vì để có thể tích thêm chút công đức nhằm kéo dài tuổi thọ, cô dứt khoát quyết định sẽ dấn thân vào sự nghiệp làm từ thiện.

Nhưng mà làm từ thiện thì cần tiền, mà cô thì lại không có tiền.

Vì thế, cô liền tiến vào giới giải trí “Người ngốc, lắm tiền, mau tới đây” trong truyền thuyết.

Sau đó….

Khi cô đến thử vai, câu đầu tiên nói với đạo diễn chính là:

“Mẹ ông c hết rồi.”

Bị đạo diễn nộ khí xung thiên đánh bay ra ngoài.

Năm phút sau, đạo diễn nước mắt giàn dụa chạy đuổi theo, run giọng nói: “Mẹ tôi c hết rồi.”

Nhìn thấy một nam minh tinh nổi tiếng đang ngang ngược càn rỡ, cô nói:

“Anh ta sẽ không nổi tiếng lâu được nữa đâu.”

Một tháng sau, minh tinh nổi tiếng bị lộ bê bối, danh vọng sụt giảm thảm hại, mặt mũi tiều tụy tìm tới cô, cầu xin cô chỉ điểm sai lầm.

Gần đây nhất, một nữ minh tinh đột nhiên nổi tiếng trở lại, đang xuân phong đắc ý nghênh đón mùa xuân thứ hai của đời mình, cô nói:

“Coi chừng tiểu q uỷ cắn trả.”

Đêm hôm đó, nữ minh tinh liền đeo kính râm mang khẩu trang, âm thầm đến nhà cô cầu xin cô giải cứu.

Hạ Luật từ nhỏ đã xuất đạo, là thần đồng diễn xuất sinh ra để dành cho cái nghiệp diễn viên này, mới mười chín tuổi đã chín lần đạt được danh hiệu ảnh đế, ngoại trừ đóng phim ra thì không hề có hoạt động giải trí gì nữa khác, có vô số fans, đứng trên đỉnh nhân sinh của giới, vô số người muốn được giống như anh, nhưng đối với anh ta, lại chỉ muốn đến lúc mình được hai mươi tuổi sẽ hoàn toàn kết thúc sinh mệnh của mình.

Thẳng cho đến khi anh gặp được thiếu nữ giả thần giả q uỷ kia.

Cô nói với anh:

“Anh chính là thiên sát cô tinh, lục thân không nhận, thật trùng hợp, tôi cũng thế, vậy anh xem chúng ta có phải là một đôi trời sinh không?”

Hạ Luật lạnh giọng: “Cô có bệnh à?”

***

Người ta nói, mỗi người sinh ra trên thế này đều có một số mệnh, số mệnh đó sẽ dẫn họ tới với những sứ mệnh của riêng mình. Nhưng có đôi khi người ta cũng thắc mắc, liệu có khi nào ông trời cảm thấy bực bội, rồi vô tình ban cho ai đó một số phận thật trắc trở chông gai không?

Những người như thế, chỉ vì muốn mưu cầu được thứ hạnh phúc giản đơn mà rất nhiều người coi đó như một lẽ hiển nhiên mà họ đã phải bỏ ra nỗ lực gấp cả trăm lần những người khác, ví dụ như sống lâu trăm tuổi.

Người ta ước mơ có được danh vọng, tiền tài, sự nghiệp, tình yêu. Nhưng có một cô gái nọ, tất cả mong muốn của cô chỉ là có thể sống lâu trăm tuổi, như cái tên của cô, Khương Trường Tuế.

Khương Trường Tuế là một cô gái mồ côi từ thuở bé, cô lớn lên trong viện phúc lợi cùng những đứa trẻ khác, nhưng cô lại là một đứa trẻ đặc biệt.

Khương Trường Tuế trời sinh có một năng lực đặc biệt, đó là cô có thể nhìn thấy một số thứ mà người bình thường không thấy được. Một đứa trẻ mà thôi, thấy những thứ mà người khác không thấy được, tất nhiên cô cũng sẽ thắc mắc, sẽ lo sợ. Rồi chính điều đó đã khiến cô trở thành kẻ lập dị so với đám trẻ con trong viện phúc lợi.

Loài người là một sinh vật quần cư, mà những kẻ dị biệt sẽ bị coi như thừa thãi, bị chèn ép bởi số đông còn lại. Cứ ngỡ những điều ấy chỉ tồn tại trong thế giới của những người trưởng thành nhưng hóa ra, ở thế giới của trẻ con, nơi tưởng chừng thuần khiết nhất cũng diễn ra điều ấy.

Còn nhân vật bị coi như lập dị ở đây, chính là cô gái nhỏ Khương Trường Tuế. Cô bị đám trẻ ở viện phúc lợi ghét bỏ, cô lập, thậm chí còn bị chúng lừa ra ngoài rồi bỏ mặc ở nơi hoang vu vắng vẻ. Nếu lúc đó cô không gặp một người tên Khương Tô thì có lẽ cô đã phải tạm biệt thế giới này từ rất lâu rồi.

Có lẽ ông trời thích gieo thử thách cho một số người như thế, để họ trải qua muôn vàn khó khăn rồi mới ban cho một tia hy vọng. Vậy nên ngày đó, Khương Trường Tuế mới gặp được Khương Tô.

Khương Trường Tuế vốn không phải tên của cô từ ngày sinh ra, cô không có tên, thường hay bị mọi người ở viện phúc lợi gọi tùy tiện là "này”. Sau ngày được Khương Tô đưa về ấy, cô được bà nhận làm đệ tử, bà nói cô có một thể chất đặc biệt, là một "cô đồng” trời sinh.

Vậy nhưng Khương Tô lại tính ra được rằng, mệnh của Khương Trường Tuế rất mỏng, định sẵn khó sống qua tuổi 20. Từ đó, cái tên Khương Trường Tuế của cô ra đời, Trường Tuế trường tuế, sống lâu trăm tuổi.

Khương Tô là một vị sư phụ vô cùng đặc biệt, bà là người có thể chất bất tử, một "cô đồng” với năng lực khó ai bì nổi. Có lúc bà cũng cảm thấy ngày hôm đó gặp được Khương Trường Tuế rồi nhặt cô về giống như định mệnh an bài sẵn vậy, nếu không tại sao lại trùng hợp như thế. Nhưng bà không biết rằng, đối với Trường Tuế, sự trùng hợp đó là điều tốt đẹp nhất cô nhận được từ khi sinh ra, khiến cuộc đời cô bước sang một trang mới.

Cô có một mái nhà thuộc về mình, ở ngôi chùa Thanh Sơn mộc mạc bình yên cùng những sư huynh sư điệt hết lòng nâng niu cô.

Cô được Khương Tô truyền dạy cho mọi kiến thức liên quan tới thuật pháp. Vẽ bùa, chiêu hồn, siêu độ, và còn vô số kỹ năng khác. Trường Tuế không chỉ có một thể chất được trời ưu ái đối với lĩnh vực này mà cô còn có một sự chăm chỉ, kiên trì khó ai có thể sánh bằng. Trong quãng đời gần 19 năm của mình, trừ những năm đầu tiên có lẽ buồn rầu hơn chút, vất vả hơn chút nhưng sau đó cô đã sống một cuộc sống yên bình vui vẻ hơn bao giờ hết.

Nếu có thể cứ mãi mãi như vậy, có lẽ Khương Trường Tuế sẽ rất vui lòng, nhưng ông trời vẫn còn để lại một điều trắc trở trong vận mệnh của cô, đó là thứ mệnh cách ngắn ngủi chỉ kéo dài đến năm 20 tuổi đó.

Trường Tuế rất yêu cuộc sống này, cô có mong muốn được sống mãnh liệt hơn bất cứ ai khác, vậy nên cô sẽ không bao giờ khuất phục trước mình sẽ phải tạm biệt tất cả những điều tốt đẹp mà khó khăn lắm cô mới gặp được vào năm 20 tuổi. Sau đó, cô cũng đã tìm ra một giải pháp, đó là chỉ cần tích đủ công đức thì cô sẽ kéo dài được tuổi thọ của mình.

Từ đó, Khương Trường Tuế bước lên con đường kiếm tiền tích công đức của mình.

Thực ra vốn dĩ công việc của Trường Tuế là một công việc có thể hái ra tiền. Với tư cách là một cô đồng được thừa hưởng vô số tuyệt kỹ từ Khương Tô cộng thêm thiên phú trời sinh, cô có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề mà nhiều người cùng ngành khác không làm được. Mỗi mối làm ăn của cô, ít thì mấy trăm nghìn, nhiều thì phải tới cả triệu tệ. Thứ cô thiếu lúc này chỉ là, những khách hàng chất lượng sẵn sàng chi tiền mà thôi.

Đúng vào lúc đó, Khương Trường Tuế nhận được lời mời bước vào showbiz từ một người quản lý nghệ sĩ họ Hoàng, hay như cách mà cô hay gọi anh ấy thì là Bàn Tử. Ban đầu cô nhận lời ký hợp đồng trở thành một nghệ sĩ showbiz vì cô nghe Bàn Tử nói có thể kiếm nhiều tiền.

Tuy rằng sau khi bước vào giới giải trí thật rồi thì cô mới biết, đúng là có thể kiếm rất nhiều tiền, nhưng đó là các minh tinh tuyến một. Còn với một nghệ sĩ nhỏ bé tuyến mười tám như cô thì tiền lương thu về còn chẳng bằng một mối làm ăn nhỏ của cô. Nhưng điều khiến giới giải trí này vẫn níu giữ được cô đó là nơi đây thật sự có quá nhiều khách hàng tiềm năng, không chỉ nhiều tiền mà còn chịu chi.

"Cô đồng” vốn là một nghề nghiệp khiến nhiều người hoài nghi, nhưng người có năng lực thì không cần phải sợ không chứng minh được năng lực của mình. Khương Trường Tuế dần có được những mối làm ăn đầu tiên của mình. Cô làm người thẳng thắn, có gì nói nấy, không quanh co lòng vòng, báo giá bao nhiêu lấy đúng bấy nhiêu, không xu nịnh cũng chắc sợ sệt ai. Cô không chỉ có năng lực xứng đáng với đồng tiền khách hàng bỏ ra mà còn có một ngoại hình khiến người ta càng nhìn càng yêu quý.

Vậy là cứ sau mỗi cuộc làm ăn, cô lại thu về cho mình một mối quan hệ chất lượng.

Trong quá trình làm ăn, Khương Trường Tuế đã bay lên hotsearch ngồi chễm chệ rất nhiều lần nhờ vào hình ảnh bước ra từ nhà đạo diễn này, tài phiệt kia, ôm ấp cùng nam diễn viên này, sánh vai cùng nam diễn viên nọ. Cuối cùng những hotsearch này sẽ kết thúc bằng cách Khường Trường Tuế có thêm một người “họ hàng”, một "bà con xa” hoặc một "anh trai” không cùng huyết thống nào đó.

Cuộc sống của cô trở nên vô cùng phong phú, cô gặp được rất nhiều người thật lòng yêu quý và đối xử tốt cho cô. Không chỉ thế, cô còn gặp được chân mệnh thiên tử của đời mình.

Người ta hay nói, tình yêu là sự bù trừ, có lẽ vì vậy nên từ lần đầu tiên cô gặp chàng trai tên Hạ Luật thì cô đã bị thu hút bởi anh. Trường Tuế có thể nhìn ra, Hạ Luật có mệnh thiên sát cô tinh, cả đời cô độc, rất dễ khắc những người gần gũi xung quanh anh. Trùng hợp thay, mệnh của anh có thể khắc được những người khác nhưng lại không khắc nổi cô, cô là người duy nhất có thể ở bên anh.

Vậy không phải một đôi trời sinh hay sao?

Và đúng là Khương Trường Tuế đã nói như vậy với Hạ Luật, tuy rằng phản ứng nhận lại, ừm, không khả quan cho lắm.

Nhưng mà đâu có sao, con người cô, đường sinh mệnh có thể không dày nhưng mặt thì chắc chắn đủ đô. Cô theo đuổi Hạ Luật như một lẽ hiển nhiên, vì họ vốn là một đôi duyên trời tác hợp mà.

Nếu cô có thể sống qua hai mươi tuổi, vừa có sự nghiệp vừa có người thương vậy thì còn gì hơn được nữa. Vậy nên nhất định phải cố gắng kiếm tiền thôi. Cuộc sống còn nhiều điều tươi đẹp như thế, chắc chắn Khương Trường Tuế không thể bỏ qua được!

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: An Hồng Đậu Team

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN