logo
REVIEW>> BÀ CON XA THÂN THÍCH
ba-con-xa-than-thich
Tìm truyện
Donate

BÀ CON XA THÂN THÍCH

Độ dài: 64

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1880

Giới thiệu:

26 tuổi, Tống Đảo cứu vớt Lư Quất 18 tuổi, kéo cô ra khỏi vũng bùn ở thị trấn Lan Hà.

Cô xem anh như thần.

32 tuổi, Tống Đảo thành nhà đầu tư bên giáp của Lư Quất 24 tuổi.

Trong phòng khách sạn.

Lư Quất: “Anh Tống, anh thế này thì không ổn lắm nhỉ?"

Tống Đảo bước từng bước tới gần: "Chẳng phải bên ất nên thỏa mãn hết thảy yêu cầu của bên giáp à?"

***

Người đời vẫn hay đồn đại, thiên đường là nơi tuyệt đẹp, nơi ấy ngập tràn hạnh phúc, ở đó con người đối xử nhau bằng nụ cười và sự lễ độ, bầu trời sẽ có màu hồng, đại dương sẽ mang màu xanh biếc… thật ra đây là thiên đường trong mộng ảo, của những trí tưởng tượng được nuôi dưỡng bởi tình yêu thương.

Còn thiên đường của người bình thường, đơn giản sẽ chỉ là cảnh gia đình đầm ấm có bố có mẹ, có bạn bè, trường lớp và thầy cô, là điều cực kỳ phổ biến của một người bình thường nào đó, nhưng không phải với Lư Quất.

Mười tuổi, Lư Quất đã bị bố bán cho người khác làm con dâu nuôi từ bé, dùng từ con dâu cho văn vẻ, thực chất nó là danh từ chung chỉ những vị trí như người giúp việc không công, bao cát trút giận, chị gái hờ…

Nào có ai được lựa chọn bố mẹ cũng như nơi mình sinh ra, Lư Quất xuất hiện trên cõi đời đã không mang số mệnh tốt, người bố ác độc thường xuyên đánh đập cô bé, mẹ không chịu nổi cảnh tàn ác đã để cô lại mà bỏ đi, đó là lần đầu tiên trái tim Lư Quất biết cái gì gọi là đau đớn…

Sống mãi trong cảnh khổ sở, Lư Quất luyện được sự cam chịu, chẳng qua sự cam chịu của cô ngấm ngầm như ngọn lửa nhỏ, chưa đến ngày bùng phát mà thôi.

Gặp được Tống Đảo ngày hôm ấy, Lư Quất thật sự chưa bao giờ nghĩ một con người đẹp như thiên thần trên thiên đường kia, sẽ là nguồn cơn khiến ngọn lửa âm ỉ ở nơi cô gái nhỏ được bùng cháy.

Ông nội mất, trái tim vốn trống vắng của Lư Quất càng thêm lạnh lẽo, không còn ai trên đời này thật lòng thương yêu cô nữa.

Cho đến khi Tống Đảo xuất hiện, anh là vị thần công lý mang theo thứ ánh sáng chói lóa du nhập vào vùng đất u tối của cô bé, vươn bàn tay to rộng ấm áp của mình kéo cô khỏi nơi bùn lầy, đưa cô đến nơi cô mong muốn, tiếp cho cô sức mạnh và sự dũng cảm để tiến về phía trước.

Anh quá đẹp, đẹp hơn tất cả những giấc mơ mà Lư Quất từng có, nên cô tham lam chìm đắm trong đó, dẫu ngắn ngủi nhưng đời người vô thường, được giây phút hạnh phúc nào thì cứ tận hưởng thôi, nằm mộng rồi cũng phải tới lúc tỉnh giấc, một lần tỉnh giấc cách xa sáu năm. Không dài không ngắn, không hứa hẹn không định đoạt, chỉ có ký ức được từng người gói ghém cất giữ theo cách riêng của họ.

Sáu năm, thời gian đủ để một người từ thiếu nữ trung học trở thành một người trưởng thành và bước ra xã hội, đủ để một người xuất phát từ vạch số không có thêm sự tự tin và kiên định, nhưng không đủ để người ta có thể quên đi giấc mộng hoang đường bản thân họ từng nếm trải.

*

“Chúng ta cùng nhau, theo đuổi ước mơ trong tim

Chúng ta thử đặt mặt trời trong lòng bàn tay

Chúng ta cười rằng năm tháng luôn đổi thay

Cũng vẫn kiên định, trở thành tia sáng của nhau.” (*)

Xuất phát điểm khác nhau nên cái nhìn thế giới của Lư Quất khác hẳn với Tống Đảo.

Nếu Tống Đảo là chàng công tử hào hoa phong nhã chốn thị thành, vô tình tham gia một buổi tang lễ của người họ hàng xa, cách nơi anh sống vài trăm cây số, quê Lư Quất như cảnh con người ta đi xuyên không về những năm 50, đường sá lầy lội, trẻ em gái sẽ không được đi học nhiều, tương lai của họ sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào người đàn ông gia đình, mà người đàn ông hiện tại của Lư Quất chỉ là cậu nhóc gầy gò ngây ngô mà ngày ngày cô phải chăm sóc.

Vì sao Tống Đảo bị cô thu hút ư? Thật ra chính bản thân anh cũng không rõ, có lẽ bắt đầu từ khi anh nhìn những nét chữ ngay ngắn sạch sẽ trên mảnh giấy đưa tin kia, anh đã biết cô hoàn toàn không thuộc về nơi này, cô thông minh, thiện lành như vậy, xứng đáng được vươn ra thế giới bên ngoài, tìm ánh sáng mà sinh trưởng.

Giống như mảnh bạch ngọc anh từng thấy trong buổi triển lãm kia, vì có một đường rạn cực kỳ tinh tế mà bạch ngọc bị coi rẻ, chẳng ai nguyện ý thu mua một mảnh ngọc mang tì vết, nhưng anh vẫn ra giá cao để mua vào, bởi vì anh thích.

“Khi còn nhỏ, bị bọn trẻ trong thôn mắng “Có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, đồ ti tiện”, Lư Quất không khóc.

Mỗi lần Lư Vĩnh An ra ngoài lêu lổng xong về nhà tay đấm chân đá với cô, cô không khóc.

Thậm chí lúc mười tuổi khi bị Lư Vĩnh An bán đi làm con dâu nuôi từ bé cho nhà họ Từ, bị đánh mắng suốt tám năm, cô cũng không khóc.

Vậy mà hiện giờ, chỉ vì một người xa lạ vốn không quen biết, đưa một lọ thuốc giảm sưng tiêu độc đến, cô lại rơi nước mắt.”

Một mầm cây non nớt hết lần này tới lần khác được Tống Đảo chở che, cứu vớt, mầm cây ấy tình nguyện dùng chính bản thân mình để đáp trả lại lòng tốt của anh.

Thời gian quen biết dù ngắn ngủi nhưng có là gì khi ở một phương diện nào đó, con người ta chấp nhận đặt niềm tin vào thứ họ tự cảm nhận, Lư Quất mười tám tuổi say mê Tống Đảo như thiêu thân lao vào ánh sáng, biết rõ ánh sáng thiêu đốt mình nhưng hạnh phúc khi được một lần trong đời, ôm lấy ánh sáng ấy và mang theo suốt quãng đời còn lại, cô tình nguyện chấp nhận đánh đổi.

“Trong cuộc đời này, lựa chọn bất kỳ cái gì cũng đều để lại tiếc nuối, không cần rối rắm, em chỉ cần lựa chọn cái mình thích nhất.”

Ngay từ ban đầu Tống Đảo đã là giấc mơ tuyệt đẹp Lư Quất mong ước, nên cô biết, để đạt được giấc mơ thì cần phải thực tế, thực tế chính là cô phải tiến về phía trước, bước ra thế giới bên ngoài, đồng thời chấp nhận sự xa cách của hai người bọn họ.

Con người thường hâm mộ những người có trái tim dũng cảm, kiên cường đối đầu với khó khăn thử thách, ngưỡng mộ người anh hùng, thế nhưng có mấy ai từng nghĩ, người anh hùng ấy phải trải qua những gì?

Để có một Lư Quất của năm hai mươi bốn tuổi, cô phải làm quen với cái gọi là tự lập cánh sinh, nếu sự cô đơn có thể đong đếm thì ắt hẳn cô có thể xây dựng cho mình một tòa dinh thự, và nếu nỗi nhớ anh có thể mang ra so sánh, chắc có lẽ chỉ có sao trời mới đủ đầy số lượng.

“Là anh, là anh, thanh xuân sau này đều là anh

Vẽ thành phong cảnh núi non suối chảy

Vì em mà đổ cơn mưa lớn

Rửa sạch lớp bùn đất, đánh thức bản thân.” (*)

Tống Đảo là nguồn gốc, là động lực và cũng là mục đích cho mọi sự cố gắng của cô. Vì anh, cô tận lực trở nên tốt đẹp, mặc dù không một lời hẹn ước nhưng trong thâm tâm Lư Quất, chưa một lần nào cô thôi nghĩ đến cảnh hai người sẽ lại được gặp nhau.

Sáu năm sau, là duyên trời đưa đẩy hay sợi dây liên kết vốn chưa từng đứt? Lư Quất được gặp lại Tống Đảo. Vẫn giọng nói đầy mê hoặc ấy, vẫn dáng người cao lớn đẹp đẽ mà Lư Quất chỉ dám lén lút nằm mơ trong vô thức.

Nếu sáu năm trước Tống Đảo chiều theo ý cô, để mặc cho mối tình hai người họ như đoá hoa quỳnh nở lúc nửa đêm, vừa kịp nở rộ thì đã nhanh chóng phai tàn, thì giờ đây, sau bao năm xa cách, khi cô đã tự trang bị chút tự tin cho mình, Tống Đảo lại đến bên cô lần nữa.

Điều gì sẽ chào đón họ? Là bão táp mưa sa hay cuồng phong đáng sợ? Không ai biết và có thể quyết định.

*

Câu chuyện tuy ngắn nhưng mang ý nghĩa đầy nhân văn. Không phải theo lối mòn của những truyện H văn đơn thuần đầy cảnh nóng bỏng, câu chuyện được dẫn dắt rất thơ và tài tình.

Một cô bé Lư Quất gần như cam chịu số phận khi chấp nhận nghỉ học, chuyên tâm làm cô dâu nhỏ bỗng một ngày được tiếp cận với “Ánh sáng văn hoá” một cách chân thật. Tống Đảo cho cô thấy những điều mới lạ, đưa ra những lời khuyên vào các thời điểm quyết định, anh giống như chiếc la bàn chỉ lối cho Lư Quất mơ hồ giữa dòng đời.

Mình khá thích nhân vật Lư Quất bởi cô kiên cường, có ý chí, hiếm ai ở hoàn cảnh như cô có thể mạnh mẽ vượt qua tất cả để đi đúng mục tiêu. Chỉ duy nhất một thứ mình chưa hài lòng là sau khi gặp lại Tống Đảo, những lúc đối diện với anh cô hơi thiếu lập trường, cho nên ở vài phân cảnh tính cách Lư Quất chưa được sắc sảo cho lắm.

Truyện tuy ngắn nhưng kịp xây dựng đầy đủ hai hình ảnh đối lập, một Lư Quất mạnh mẽ dám vượt qua hàng rào mà người đời dựng lên để ngăn cách cô, đặt bên cạnh hình ảnh cô bạn thân khờ khạo không dám tranh đấu, chỉ dám rụt rè ủng hộ cho Lư Quất trong âm thầm. Nếu Lư Quất có thể lay người chuyển hình từ ngọn cỏ dại quật cường sang đóa hồng kiêu hãnh, thì cô bạn thân của cô lại không khác gì chú cá nhỏ bị nhốt cả đời trong ao tù nước đọng.

Hy vọng sau khi đọc truyện, mỗi một cô gái sẽ được tiếp thêm chút sức mạnh, giữ được tâm thiện lành trong sáng cùng ý chí cầu tiến mạnh mẽ.

_____

(*) Trích bản dịch bài hát “Là anh” - Mộng Nhiên

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN